Mộ Bạch Y ở một bên run rẩy khóe mắt, nếu có nhiều linh thạch như vậy, Phong Đô đã sớm xây xong.
Đây vẫn chỉ là linh thạch mà Thạch Hóa Cốt thiếu, chính hắn thiếu càng nhiều.
Lúc đầu còn muốn lấy sớm trả hết nợ sớm giải thoát, gia tốc xây dựng Phong Đô, hiện tại xem ra vẫn là thôi đi, Phong Đô chậm rãi xây, không nhất thời vội vã.
Trước mắt, Cửu U Giáo cùng Diệu Dương giáo được Thiên Đình giáo dẫn theo đang phát triển không ngừng, trải qua Lục Thiếu giáo chủ chỉ đạo, Diệu Dương giáo rất nhanh đã chuyển biến nghiên cứu phương hướng, mấy thứ như ngọn nến năng lượng mặt trời đã sắp ra mắt, chắc hẳn tốc độ có thể kiếm linh thạch còn nhanh hơn việc mở quán đồ nướng.
Mộ Bạch Y tận lực hướng chỗ tốt muốn.
Bên trong không gian tinh thần, trong lòng Lục Dương tự nhủ trách không được Mạnh gia các ngươi tuân thủ luật pháp, tuân thủ luật pháp này có tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn cả phạm pháp.
Ngươi để Thạch Hóa Cốt đi đoạt tiền đều đoạt không được nhiều như vậy.
Bất Hủ tiên tử thì cảm thấy rất tiếc nuối:
- Đáng tiếc, bản tiên thua thiệt lớn, lúc trước nên tìm tiền trang giữ chút linh thạch, ba mươi vạn năm trôi qua, à không, bốn mươi vạn năm qua đi, bản tiên có thể kiếm bao nhiêu linh thạch.
-.. Khoan đã, ta hỏi một câu, Thánh thượng ngươi xác định có tiền trang nào có thể mở từ thời Thượng Cổ đến bây giờ sao?
Bất Hủ tiên tử tưởng tượng, Tiểu Dương Tử nói cũng đúng.
Thế là Bất Hủ tiên tử lại khôi phục lại bộ dáng thật vui vẻ ngày xưa.
Thạch Hóa Cốt cùng Mộ Bạch Y rời đi Mạnh phủ, đều ủ rũ.
- Giáo chủ, làm gì đây? Có muốn về tổng bộ?
Mộ Bạch Y lắc đầu:
- Ngươi phát hiện không, tiêu chuẩn bách tính Đế thành sinh hoạt cao hơn những trì khác thành, ý vị này là năng lực bọn hắn tiếp nhận chuyện mới mẻ sẽ cao hơn, trước kia chúng ta mở quán đồ nướng là từ bắt đầu địa phương nhỏ, dần dần lan tràn đến thành trì xung quanh.
- Quán đồ nướng rất phổ biến, ưu điểm của chúng ta là hương vị ngon, ai cũng có thể tiếp nhận, không tính chuyện mới mẻ.
- Nhưng vật liệu Diệu Dương giáo phát minh không thấy được điểm ai gặp đều có thể tiếp nhận, ta cảm thấy nếu muốn mở ra thị trường năng lượng mặt trời, cần bắt đầu từ Đế thành.
- Thế này đi, ngươi đi liên hệ Diệu người Dương giáo, mọi người cùng nhau đến Đế thành làm khảo sát.
Thạch Hóa Cốt cảm thấy trách không được người ta là giáo chủ, phần quan sát cùng năng lực suy tính này đã mạnh hơn mình.
...
- Phụ hoàng, nhi thần đã trở về.
Trong hoàng cung, Đại hoàng tử dáng vẻ đường đường khấu kiến Hạ Đế.
Ba tháng trước, có người báo cáo quan viên Ký Châu ăn hối lộ trái pháp luật, lừa trên gạt dưới, Khương Quần vì xét xử tham quan ô lại lao tới Ký Châu, cải trang vi hành, thăm viếng bách tính, tìm kiếm manh mối, gặp được quan viên cản trở, thân phận quang minh, chấn nhiếp mọi người, thuận tiện kết bạn hồng nhan tri kỷ, đạt được một đoạn lương duyên, bây giờ vừa trở lại Đế thành.
Chưa từng nghĩ ba tháng không thấy, phụ hoàng đã già nua đến trình độ này.
Sẽ không còn được gặp lại Hạ Đế khí phách phấn chấn, Hạ Đế bây giờ như gỗ mục sắp tới giới hạn, mặt mũi tràn đầy nếp uốn, mí mắt cụp xuống, phủ lên con mắt.
Lúc trước đã nói còn có mười năm thọ nguyên, vừa qua đi không đến một nửa cũng đã sắp không được.
Hạ Đế thích nhất đại nhi tử của hắn, hắn gặp Khương Quần trở về, lộ ra ý cười, thả ra tấu chương trong tay, ngoắc tay ra hiệu hắn tới gần.
- Phụ hoàng, thân thể của ngài..
Trong lòng Khương Quần dâng lên một cỗ bi thương.
Hắn quỳ gối trước hoàng vị, tùy ý phụ hoàng vuốt ve đầu của hắn, trong thoáng chốc giống như trở lại thời điểm tuổi thơ, phụ hoàng ngồi ở trên hoàng vị, hắn ngồi trên đùi phụ hoàng.
- Khụ khụ, không sao, thân thể trẫm trẫm rõ ràng, còn có thể sống một hồi.
Đôi mắt Hạ Đế đục ngầu, thị lực hạ xuống rất nhiều, nói chuyện đều có dáng vẻ xen lẫn nước bọt, đọc nhấn rõ từng chữ không rõ.
- Lão thiên gia muốn tính mệnh của trẫm, còn kém một chút.
- Trẫm biết được ngươi muốn cầu thân tự do, không có ý kế thừa hoàng vị, làm cha làm mẹ, trẫm cũng sẽ không ép buộc ngươi.
- Chỉ là hoàng trữ này không sớm định ra, nếu là một ngày nào trẫm không kiên trì nổi, buông tay nhân gian, lực lượng quốc vận bám vào trên người trẫm không có chủ nhân, chỉ sợ sẽ có ồn ào dâng lên, đến lúc đó tránh không được một phen rung chuyển, cần lão tổ tông xuất thủ trấn áp.
- Quốc vận này chính là căn bản của Đại Hạ chúng ta, không thể xuất hiện ngoài ý muốn.
- Lão nhị rất biết tính toán, dễ dàng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, lão tam tự biết không có tài trị quốc, một lòng tập trung vào văn chương.. Tám đệ đệ của ngươi đều có đủ loại mao bệnh, không chịu nổi chức trách lớn, đem giang sơn giao cho bọn hắn, trẫm không yên lòng, mà ngươi cũng rõ ràng bảy muội muội của mình.
- Phụ hoàng, ngài đừng nói nữa, hoàng đế này… Ta làm!
Khương Quần thương tâm gần chết, khóc không thành tiếng, gật đầu đáp ứng.
Hắn biết phụ hoàng vẫn luôn rất coi trọng hắn, bằng không thì cũng sẽ không giao chuyện xử lý quan viên Ký Châu cho hắn xử lý, đây là để dựng ra uy tín.
- Ai, đây là ngươi nói, không thể đổi ý!
Hạ Đế bỗng nhiên thẳng sống lưng, con ngươi hắc bạch phân minh, sáng ngời có thần nhìn Khương Quần, nơi nào còn có dáng vẻ đại nạn sắp tới vừa rồi.
Khương Quần: - ...
Phụ hoàng ngươi nếu không sao thì đừng diễn kịch được không.
Nhị đệ nói Hoàng gia không nói thật, khắp nơi lục đục với nhau, một chút cũng không sai a.