Nhưng nàng không nghĩ tới sẽ gặp Lục Dương ở nơi này.
Làm người nhậm chức môn chủ kế tiếp của Vấn Đạo tông, hạt giống tu luyện được Hãn Hải Đạo Quân coi trọng, Lục Dương thuộc về đối tượng Kim Thải Vi trọng điểm khảo sát.
Từ việc Lục Dương hiểu rõ bí văn về Ứng Thiên Tiên mà xem, xem ra trên người Lục Dương cũng có bí mật.
- A... , là tiểu lão hổ!
Bất Hủ tiên tử chỉ vào Kim Thải Vi cười nói, không nghĩ tới Kim Thải Vi đầu tiểu lão hổ này còn sống, thời điểm Kim Thải Vi còn không thể hóa hình, nàng còn ôm qua.
Nghe được Lục Dương hô một tiếng nói toạc ra thân phận của mình, Kim Thải Vi lập tức cảnh giác, lông tơ dựng đứng, con ngươi đều biến thành hổ đồng màu vàng sáng, giống như một con mèo con bị kinh sợ.
Hắn rõ ràng chỉ có Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể nhìn ra được chủng tộc của mình.
Bất Hủ tiên tử bỗng nhiên ý thức được mình dùng chính là thân phận của Lục Dương, không có khả năng nhận ra Kim Thải Vi, liền chỉ vào ngọc bài trước ngực Kim Thải Vi nói.
- A, ta nói là tiểu lão hổ trên ngọc bài của ngươi thật đáng yêu.
Hổ Phù ngọc trước Kim Thải Vi ngực bài là lễ vật lão Cùng Kỳ đưa cho nàng.
Thấy là hiểu lầm, Kim Thải Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiên tử, người này là ai?
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương nhìn ra Bất Hủ tiên tử càng che càng lộ.
- Ngươi còn nhớ rõ lúc trước chúng ta đến cổ mộ Cùng Kỳ, cổ mộ đặt một bộ quan tài, là lão Cùng Kỳ, lão Cùng Kỳ có một nữ nhi, gọi Kim Thải Vi, quan hệ rất tốt với Kỳ Lân Tiên, chính là quan hệ không tốt với Tiểu Linh, Liên Y các nàng.
- Lúc ấy bản tiên kỳ quái, lão Cùng Kỳ chết già, Kim Thải Vi chỉ có tu vi Độ Kiếp kỳ, cần phải chết trước lão Cùng Kỳ, nhưng trong cổ mộ cũng không có phần mộ của Kim Thải Vi.
- Hiện tại ta đã hiểu, đầu tiểu lão hổ này cũng chưa chết, mà là đột phá đến Bán Tiên rồi ngủ say, hiện tại thức tỉnh.
- Bán Tiên? !
Lục Dương giật nảy mình, đang êm đẹp tại sao lại xuất hiện một Bán Tiên, đã nói Bán Tiên rất hi hữu mà, làm sao mà mình đi đâu cũng có thể gặp thế này?
Lần này khác biệt với khi gặp mặt Ngao Linh, Khương Liên Y, Kim Thải Vi không nhớ rõ Bất Hủ tiên tử, cũng không có Kỳ Lân Tiên nhắn lại, lôi kéo làm quen đều không thành.
Tề viện trưởng không biết một người một yêu một tiên này quan hệ ra sao, hắn gặp Kim Thải Vi tán đồng quan điểm của Lục Dương, lộ ra ý cười có chút hăng hái.
Hắn biết trình độ của Kim Thải Vi, kiến thức về lịch sử Thượng Cổ hơn xa mình.
Điều này nói rõ Lục Dương nói là lịch sử chân thật, Khai Sơn Phủ đúng là pháp bảo lúc Ứng Thiên Tiên chặn đường yêu cầu phí qua đường sử dụng.
- Xem ra Lục Dương tiểu hữu có kiến thức không ít về lịch sử Thượng Cổ, ta chỗ này vừa hay còn có một câu hỏi, muốn cầu hai vị giải đáp.
Hạ Đế ở một bên nghe được giật mình, thì ra Khai Sơn Phủ thật đúng là nguồn gốc như thế?
- Ngươi cứ nói.
Bất Hủ tiên tử tự mình tìm cái ghế, ngồi xuống ở bên cạnh Kim Thải Vi.
Kim Thải Vi là người rất cẩn thận, không nguyện ý tiếp xúc người xa lạ, nhưng không biết vì cái gì, lúc Lục Dương ngồi ở bên cạnh nàng, nàng ngoài ý muốn không có cảm giác không thích ứng.
Tề viện trưởng nghiêm túc hỏi:
- Truyền thuyết nói rằng thời kỳ Thượng Cổ, Ứng Thiên Tiên cùng Tuế Nguyệt tiên sau khi thành tiên, có trải qua một lần chiến đấu ở trên mặt trăng, đáng tiếc người có tư cách xem chiến không nhiều, hai vị biết được quá trình trong đó không, hoặc nói cuối cùng đến cùng ai thắng?
Kim Thải Vi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:
- Việc này ta có nghe thấy, nghe nói là công pháp của Ứng Thiên Tiên và Tuế Nguyệt tiên hai người có xung đột về căn bản, không thể không triển khai đại chiến chứng đạo tâm.
- Trận chiến kia Ứng Thiên Tiên thôi động Khai Thiên Phủ, uy lực kinh hãi thế nhân, tựa hồ thật có thể khai thiên tích địa, Tuế Nguyệt tiên là Kiến Mộc, có độ phù hợp trời sinh với cây cối, Tuế Nguyệt tiên khống chế cây cối, cổ mộc che trời, vô cùng vô tận, nhìn không thấy cuối.
- Hai vị Tiên Nhân tiên thuật kinh người, đó là va chạm của cực hạn hủy diệt cùng cực hạn sinh mệnh, sáng chói vạn cổ, liên miên cổ mộc bị Ứng Thiên Tiên chém ngã, lại có vô số cổ mộc đoạn nhánh trùng sinh, liên tục không ngừng, cả mặt trăng đều hóa thành hải dương cổ mộc, người xem chiến đều nơm nớp lo sợ, không dám tới gần, sợ bị tác động đến.
- Cuối cùng hai người hòa nhau mà chấm dứt, bất phân thắng bại.
Cho dù nàng chưa từng gặp qua cuộc chiến đấu kia, nhưng sau đó nghe phụ thân nói qua, quá trình không sai được.
Nàng đến nay hồi tưởng lại tràng diện mà mọi người miêu tả đều không rét mà run, chiến lực của Tiên Nhân quá mức kinh khủng.
- A? Quá trình là như vậy sao, không phải ngày đó Ứng Thiên Tiên cùng Tuế Nguyệt tiên uống nhiều quá, Ứng Thiên Tiên nói khoác lưỡi búa của mình rất mạnh, Tuế Nguyệt tiên nói khoác mình tu luyện « Chủng Thụ quyết » rất tốt, cây giống lớn nhanh, hai người không phục nên đi lên mặt trăng đánh một trận à?
Bất Hủ tiên tử gãi gãi đầu, hình tượng trong ấn tượng của mình không quá giống tiểu lão hổ miêu tả.
- Sau đó Ứng Thiên Tiên hung hăng chém búa, Tuế Nguyệt tiên hung hăng thi triển « Chủng Thụ quyết », hai người mệt đến thở không ra hơi.
- Lúc ấy còn dọa cho Ngọc thố nhất tộc trên mặt trăng chạy mất dép.