Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1316

Chương 1316 Chương 1316: Tiên đào (2) Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đồng thời đi ra ngoài nghênh đón, ở cửa chính nhìn thấy Man Cốt đang ngẩn người, còn đeo một cái bao.

Man Cốt chưa hề chưa thấy qua đại môn khí phái như thế.

- Đừng ở đứng trước cửa, tiến vào tiến vào.

Lục Dương như chủ nhân chào hỏi Man Cốt, chen Mạnh Cảnh Chu đi qua một bên.

Man Cốt lần đầu tiên tới Mạnh gia, còn cảm thấy lạ cái lạ nước.

Nhìn thấy Lục Dương, Man Cốt liền nhớ kiến thức nghe được trên đường, sùng bái nhìn Lục Dương.

- Lục huynh ngươi thật lợi hại, ta nghe nói ngươi tại Liên Hoa lâu làm thơ tại chỗ, được vinh dự xưng là bài thơ về tết Nguyên Tiêu hay nhất.

Man Cốt thân là nho tu, không nghĩ tới tạo nghệ nho đạo của Lục Dương hơn mình xa như vậy, nhất là khi nghe qua bài « Thanh Ngọc Án Nguyên Tịch » kia, càng cảm thấy Lục Dương tựa như thiên nhân.

Lục Dương cười cười xấu hổ, không có ý tứ nói là chép, cũng không tiện nói lúc ấy là Bất Hủ tiên tử thay mình trang bức. Mạnh Phá Thiên nghe nói Man Cốt tới, lúc này sai người chuẩn bị linh thực khoản đãi.

- Ta cùng tộc trưởng các ngươi thế nhưng là quen biết cũ, hắn gần đây còn tốt?

Mạnh Phá Thiên cười ha ha hoie, hoàn toàn không có giá đỡ trưởng bối, hỏi thăm tình hình gần đây của tộc trưởng Man tộc.

- Tộc trưởng hắn rất tốt, nửa tháng trước ta vừa gặp qua hắn.

Man Cốt thật thà cười nói, không quá thích ứng sự nhiệt tình khoản đãi của Mạnh Phá Thiên.

- Man Sư đệ ngươi về nhà?

- Ừm, vừa trở về một chuyến, nửa tháng trước là ngày tế tổ của Man tộc chúng ta, †a vốn không quá nguyện ý trở về, nhưng không chịu nổi trong tộc yêu cầu ta cần phải tham gia.

Mạnh Cảnh Chu liên tục gật đầu:

- Có thể hiểu được có thể hiểu được, dù sao ngươi là Thượng Cổ Man tộc, ai không đi, ngươi cần phải đi.

Man Cốt lắc đầu, hiếm thấy lộ ra biểu tình thẹn thùng: - Cũng là không phải nguyên nhân này, chủ yếu là Nguyên Anh ta, liệt tổ liệt tông Anh, khi các trưởng lão trong tộc muốn tế tổ nhất định phải đưa lên đài, gọi ra Nguyên Anh, để tộc nhân tế bái ta.

Mạnh Cảnh Chu: -...

Mạnh Cảnh Chu vừa nghĩ tới Man Cốt ngồi trên đài, dưới đài là hơn vạn Man tộc đồng loạt vừa dập đầu lại ca hát đối với hắn, cái này dù là ai cũng chịu không được.

- Nguyên Anh ngươi không phải ngẫu nhiên triệu hoán lão tổ tông sao?

- Cho nên các trưởng lão quyết định tế bái ngẫu nhiên, dù sao đều là tiên tổ, bái ai cũng không có chênh lệch.

Lục Dương cảm thấy không hổ là Man tộc, quả là đàn em của Bất Hủ tiên tử, tư duy rõ ràng linh hoạt đa dạng, là chuyện tốt. - Xin hỏi Mạnh thúc thúc ngài và tộc trưởng chúng ta rất quen nhau à?

- A, chắc là hắn không có nói cho ngươi, Man tộc các ngươi và Mạnh gia chúng ta đã có giao tình mười vạn năm, có thể nói thế hệ giao hảo.

- Lâu như vậy?

Man Cốt giật mình, tộc trưởng làm sao chưa từng nhắc qua chuyện này với hắn. - Đúng là như thế, nhớ ngày đó khi tranh đoạt thiên hạ, tiên tổ Man tộc các ngươi đi theo Khương gia, là một viên Đại tướng của Hạ Đế đời thứ nhất - Khương Bình An, thường xuyên bị Mạnh gia chúng ta đánh chạy trối chết!

Man Cốt: -...

- Đương nhiên, những chuyện này đều là chuyện trước kia, đã sớm đi qua, Mạnh gia chúng ta cũng không phải là Mạnh gia đã từng tranh đoạt thiên hạ kia, hiện tại chúng ta chỉ muốn thành thành thật thật kiếm tiền.

- Đúng rồi Man Sư đệ, trong bao ngươi cất cái gì, sao ta cảm thấy rất thơm.

Lục Dương hít mũi một cái, cái bao Man Cốt đang cõng tản ra hương thơm để người thư giãn, còn thơm hơn cả linh thực trên bàn cơm.

- Ta cũng không biết, chính là sau khi ta kết thúc tế tổ trở lại Vấn Đạo tông, Đại sư tỷ đưa cái bao này cho ta, để ta đi Đế thành giao cho ngươi, ngươi xem xét liền biết, còn căn dặn ta nói nhất định không thể mở bao ra.

- Nói ra cũng khó hiểu, khi xuất phát trong bao còn không có mùi gì, khi sắp đến Đế thành, mới bắt đầu có mùi thơm tràn ra.

- Đây.

Nghe xong là Đại sư tỷ bàn giao, Lục Dương tiếp nhận cái bao, cũng không lo được ăn cơm, cáo biệt Mạnh phụ cùng Mạnh Cảnh Chu, vội vã về phòng.

- Lục Dương sư huynh, sao rồi, gấp gáp như vậy?

Trong phòng, Ngao Linh ba vị Thượng Cổ Bán Tiên đang nghiên cứu cách dùng mặt phẳng đạo quả hình thức ban đầu.

- Mùi thơm rất quen thuộc.

Khương Liên Y đem ánh mắt nhìn sang cái bao Lục Dương đang cầm.

Lục Dương đặt cái bao lên giường, mở ra bao, lộ ra hộp gỗ quen thuộc, mở hộp gỗ ra, chỉ thấy trong hộp gỗ lẳng lặng nằm một quả đào phấn nộn lớn.

Là quả đào tán phát mùi thơm nhàn nhạt tràn ra hộp gỗ.

- Ta nói làm sao quen thuộc như vậy, nguyên lai là tiên đào do thiên địa linh căn kết!

Khương Liên Y cười nói, nhận ra lai lịch của quả đào.

Lục Dương nhớ kỹ trước khi đi Đế thành chỉ thấy qua quả tiên đào này, lúc ấy tiên đào còn chưa thành thục, là màu xanh, bây giờ dạng này nên là đã thành thục.

- Là tiên đào, mà là vừa thành thục.

Ngao Linh cùng Kim Thải Vi cũng nhận ra. Tam nữ tại thời kỳ Thượng Cổ đều nếm qua tiên đào, nhất là Ngao Linh cùng Khương Liên Y, thường xuyên ăn. Tiên đào là vật chỉ có người thời thượng cổ mới có thể nhận ra, thời kì cuối Thượng Gổ, tứ tiên và hắc thủ phía sau màn đại chiến, gốc thiên địa linh căn kia trốn vào bí cảnh hoa đào, không còn có đi ra qua.

Bởi vậy người sau Thượng Cổ đều không nhận biết tiên đào.
Bình Luận (0)
Comment