Chương 1339
Chương 1339: Tù Phong này, ta thật không làm nổi a (1)
Vân Chi cũng không phải muốn ăn một mình, dù sao Khương Bình An cùng Mạnh Quân Tử đã bỏ ra rất nhiều sức trong việc bắt Quan Sơn Hải, nàng chỉ làm công việc kết thúc, về tình về lý hai người bọn họ cũng muốn cầm tới chỗ tốt. Nhưng cũng không thể đưa Quan Sơn Hải cho bọn hắn. Trong lúc ba người giằng co không xong, Lục Dương chậm rãi nhấc tay có lời nói. - Về chuyện này, ta có một ý tưởng. - Quan Sơn Hải chỉ có một, không tốt phân, vậy không bằng trực tiếp phân hồn phách Quan Sơn Hải ra? Ba hồn bảy phách, hết thảy mười phần, đủ để ba người phân ra. Ba người tưởng tượng, đây đúng là biện pháp tốt.
Lấy tính cách Quan Sơn Hải sẽ không dễ dàng bàn giao tình báo, sau khi tách ra ba hồn bảy phách, sẽ suy yếu ý chí lực của Quan Sơn Hải, cứ như vậy, Quan Sơn Hải có khả năng bị uy hiếp lợi dụ, nghiêm hình tra tấn mà cung cấp tình báo.
- Biện pháp tốt.
Mạnh Quân Tử cùng Khương Bình An càng xem Lục Dương càng thuận mắt, thiên phú là nhân tuyển tốt nhất thì cũng thôi đi, nghĩ không ra thậm chí phẩm hạnh cũng là không thể bắt bẻ.
Ba người thương nghị một phen, cuối cùng Khương Bình An cùng Mạnh Quân Tử lấy đi bảy phách và thân thể Tiên Nhân, Vân Chi lấy đi ba hồn, đạo quả cùng Lục Dương.
- Đúng rồi, Mạnh Cảnh Chu tiểu tử kia tạm thời sẽ không trở về.
Mạnh Quân Tử hô, hắn quyết định hảo hảo dạy bảo một chút hậu bối ưu tú này, bên trong tất cả hậu nhân của hắn, chỉ có thiên phú Mạnh Cảnh Chu gần hắn nhất, nếu có phương pháp giáo dục, tương lai nói không chừng có thể vượt qua hắn. Trước đây không thể bại lộ thân phận cùng tu vi, không thể dạy dỗ, hiện tại không sợ.
Lục Dương cảm thấy lão Mạnh thật sự là vận khí tốt, có Tiên Tổ Tiên Nhân dạy bảo, trái lại mình... Giống như mình cũng có Tiên Nhân dạy bảo.
Quái, làm sao một mực không có cảm giác?
Man Cốt tạm thời lưu lại Đế thành, hắn lần đầu tiên đến Đế thành, tới chưa tới một canh giờ đã đụng phải Tiên Chiến, bây giờ Tiên Chiến kết thúc, nói thế nào cũng muốn ở lại Đế thành một hồi.
Trên đường bay trở về, Lục Dương lấy ra hộp gõ.
- Đại sư tỷ, chuyện Đế thành đã kết thúc, trả tiên đào lại cho ngươi.
Vân Chỉ lắc đầu:
- Đây vốn chính là để lại cho ngươi.
Tiên đào chỉ có một quả, Lục Dương làm sao cũng không nguyện ý ăn một mình, đây chính là tiên vật hiếm thấy trên đời, sau Thượng Cổ đã không người hưởng qua, nếu hắn ăn, Đại sư tỷ sẽ không ăn được.
- Nếu không thế này đi, chúng ta chia tiên đào thành hai, một người một nửa, như thế nào?
Sao Vân Chỉ lại không biết Lục Dương đang cân nhắc cái gì, nghĩ tới đây, nàng hiếm thấy có chút xấu hổ. - Tốt, vậy thì một người một nửa.
Cùng lắm thì ngày sau mượn cớ, lại tìm đến một vài tiên đào, để tiểu sư đệ ăn đủ.
Lục Dương cùng Vân Chi chia cắt tiên đào, chỉ có Bất Hủ tiên tử ở bên trong không gian tinh thần trông mong nhìn mà thèm.
Theo dã sử ghi chép, trước khi Đậu Đế đời thứ hai cùng Đậu Đế đời thứ ba chưa đăng cơ, ngẫu lấy được tiên đào có thể kéo dài tuổi thọ, khoan thai phẩm vị phía trên đám mây, mà Thánh thượng lại ngồi nhìn đào mà chảy nước miếng, chưa thể phân được một miếng thật có thể nói là tổn hại thánh ân, đại nghịch bất đạo. ... Tiên đào không hổ là sản phẩm do thiên địa linh căn ngưng tụ, ngon ngọt thơm miệng, nước nôi tràn đầy, Lục Dương cắn một cái, nước đào nổ tung trong miệng, ngọt mà không ngán, giống như có thể cảm nhận được mỗi một giọt nước trái cây đều đang nhảy vọt trên đầu lưỡi, gợi lên tất cả vị giác.
Theo mỗi một lần nhấm nuốt, mùi thơm của quả đào tràn ngập phần môi cùng khoang miệng, ngọt ngào khiến người say mê.
Đây tuyệt đối là quả đào ngon nhất Lục Dương nếm qua.
Tiên đào này loại trừ kéo dài thọ nguyên, còn có thể bài trừ tạp chất, chiết xuất linh căn, chỉ bất quá thân thể Lục Dương trải qua thiên chuy bách luyện, đã sớm rửa đi tạp chất, Kiếm linh căn cũng không có không gian đề cao, hắn chỉ đang đơn thuần hưởng thụ nửa quả đào mà thôi.
So với Lục Dương, Vân Chi ăn càng thêm ưu nhã, sau khi nàng tinh tế phẩm vị nửa tiên đào khác, thận trọng thu hồi hột đào, chuẩn bị đi trở về gieo trồng.
Bên trong ánh mắt u oán của Bất Hủ tiên tử, Đại sư tỷ cùng tiểu sư đệ thuận lợi trở về tông môn.
Mấy năm gần đây, theo Lục Dương gia nhập Vấn Đạo tông, Tù Phong trở nên càng ngày càng náo nhiệt.
Nếu nghĩ lại khi xưa, hồi ức lịch sử, muốn xây dựng nhà bảo tàng về lịch sử Đại Ngu thì Tù Phong không hề nghỉ ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.
Trong Tù Phong, có thể gặp gỡ tu sĩ từ trung kỳ Đại Ngu đến thời kì cuối Đại Ngu, tất cả các giai đoạn, bọn hắn thông gia gặp nhau, kể về thời đại xa xôi kia. Ngày hôm nay, một vị nhân vật quan trọng nhất Đại Ngu đi vào Tù Phong, bù đắp giai đoạn sơ kỳ Đại Ngu. ... Bên trong Tù Phong, dưới ngọn đèn mờ tối, hài đồng sư công Thang Thánh Nhất lơ lửng giữa không trung, xung quanh đặt một viên lại một viên linh thạch đã tiêu hao hầu như không còn, còn có thật nhiều cặn thuốc.
Theo lần trước Vạn Pháp Đạo Quân tiến đánh Vấn Đạo tông, hài đồng sư công mơ hồ cảm nhận được tương lai có nguy cơ khổng lồ, vì đối diện nguy cơ, hắn càng ngày càng cố gắng tu luyện.
Tu hành trước tu tâm, trước đây hắn trông coi Tù Phong một mực ngộ tâm, theo việc trò chuyện với phạm nhân trong Tù Phong, giao lưu tâm đắc tu luyện, nghe chuyện xưa bọn hắn trải qua, mục đích bọn hắn tu hành, tâm cảnh hài đồng sư công được rèn luyện càng ngày càng bóng loáng trong suốt.
Mà bây giờ, hắn bắt đầu chính thức tu hành. Sau khi rèn luyện tâm tính, tiến độ tu hành có thể tăng lên trên diện rộng, đây là chuyện mà rất nhiều tu sĩ cấp cao cũng không biết được.
Hài đồng sư công vì mau chóng mạnh lên, dùng điểm cống hiến cùng lương hưu đổi rất nhiều linh thạch, bảo dược, linh đan, bây giờ những thứ này đều trở thành lực lượng của hắn.
- Đáng tiếc mặc dù ta tu luyện không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không có chút đầu mối gì về đạo quả hình thức ban đầu.