Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1352 - Chương 1352: Ngươi Xác Định Là Tâm Ma Kiếp Kia? (1)

Chương 1352: Ngươi xác định là Tâm Ma Kiếp kia? (1) Chương 1352: Ngươi xác định là Tâm Ma Kiếp kia? (1)Chương 1352: Ngươi xác định là Tâm Ma Kiếp kia? (1)

- Tiểu Dương Tử, ban đêm hôm nay ngươi tìm ta?

Hoàng Đậu Đậu thân mang một kiện váy liền áo màu vàng nhạt, váy nhẹ nhàng chập chờn theo người, thanh tịnh như hồ nước, nháy mắt một cái nhìn Lục Dương.

- Tiểu sư đệ, ngươi tìm ta?

Vân Chi tựa như tiên tử đi ra trong bức họa, một thân y phục trắng thuần, như là hoa mai được tuyết đầu mùa bao trùm, thanh lãnh mà cao nhã, lúc hành tẩu, đi lại nhẹ nhàng, linh đang trên cổ tay đỉnh đương rung động.

- Lục Dương sư huynh...

Đào Yêu Diệp phấn nộn như đào cùng Lan Đình như tiểu thư khuê các đều đi vào hành cung.

Bốn vị mỹ nữ tuyệt thế đều vây quanh Lục Dương, hoặc hàm súc, hoặc không bị cản trở, trong mắt có tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Nhìn tứ nữ càng ngày càng tới gần mình, cảm giác không hài hòa càng ngày càng nặng, để Lục Dương cuối cùng nhớ ra ký ức ban đầu.

- Ta không phải đang độ thiên kiếp à, sao lại xuất hiện ở đây? - Chờ một chút, thiên kiếp? Hiện tại là Tâm Ma Kiếp?

Nghĩ tới đây, Lục Dương bị dọa đến đặt mông ngồi dưới đất, liên tiếp lui về phía sau, mồ hôi lạnh ứa ra, nhất là Hoàng Đậu Đậu cùng Vân Chi, có thể cách bao xa liền cách bao xa.

Vừa rồi hắn độ Vô Địch Thần Lôi Kiếp cùng Càn Thiên Lôi Kiếp cũng không có sợ hãi qua như thế.

- Trên sách nói qua, lúc độ Tâm Ma Kiếp, tâm ma sẽ diễn biến thành bộ dáng ngươi sợ nhất, hay là diễn biến thành hoàn cảnh ngươi khát vọng nhất, từ đó trầm luân bên trong, không cách nào tự kêm chế, coi như ý thức được đây là Tâm Ma Kiếp, cũng có rất nhiều người cam nguyện tiếp tục trầm luân sa đọa.

- Mà muốn vượt qua Tâm Ma Kiếp, không những muốn nhìn thấu Tâm Ma Kiếp, còn muốn chiến thắng địch nhân trong Tâm Ma Kiếp.

Lục Dương nhìn một chút Hoàng Đậu Đậu bên tay trái, lại nhìn một chút Vân Chi bên tay phải.

Có thể chiến thắng mới có quỷ.

Đang lúc Lục Dương đang tự hỏi đối sách, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện không gian trên đỉnh đầu rạn nứt, vết rách rất nhanh trải rộng cả vùng không gian.

Không gian vỡ vụn, Lục Dương lấy lại tinh thần, phát hiện mình ở không gian tỉnh thần, trước mặt Bất Hủ tiên tử đang vén tay áo lên. Bất Hủ tiên tử lo lắng xích lại gần Lục Dương:

- Tiểu Dương Tử, ngươi không sao chứ, vừa rồi ngươi lâm vào Tâm Ma Kiếp, không biết nhìn thấy cái gì, một mực đang cười ngây ngô.

-.„. Kém chút đã có việc.

- Bất Hủ, ngươi rốt cục còn sống.

- Tiếng cười cởi mở xuất hiện ở bên trong không gian tỉnh thần.

Tại sao không gian tỉnh thần có thể có người thứ ba, Lục Dương vội vàng quay đầu, phát hiện một thân ảnh xuất hiện bên ngoài không gian tỉnh thần, tựa như đế vương, trời sinh mang theo một cỗ khí chất lãnh tụ.

Lục Dương đã từng thấy qua gương mặt này.

Ứng Thiên Tiên...

- Bất Hủ, ngươi rốt cục còn sống.

Ứng Thiên Tiên trời sinh tự mang khí chất đế vương, nói tới nói lui là có uy nghiêm, lại tự mang ý mờ mịt, tựa như thần tiên đi ra từ trong sách bên trong chuyện xưa.

Ứng Thiên Tiên nhìn Bất Hủ tiên tử, suy nghĩ ngàn vạn:

- Lịch sử càng điệt, Tuế Nguyệt biến thiên, bao nhiêu vương triều hưng suy biến hóa biến thành phế tích cùng đất cát.

- Cố nhân mất đi không thể truy, chuyện cũ thành cát không đáng tìm, bây giờ lại có mấy người tận mắt nhìn thấy qua thiên kiêu cùng nổi lên, long xà quật khởi rầm rộ như Thượng Cổ, lại có mấy người nhớ kỹ thời đại năm tiên trị thế, chỉnh lý thiên hạ?

- Lúc trước thông qua lưu ảnh lịch sử biết được tương lai của ngươi, ta đã ngờ tới chuyện hôm nay, ở đây chờ đợi Bất Hủ ngươi trở vê.

- Đạo hữu, đã lâu không gặp, có mạnh khỏe?

Ứng Thiên Tiên tựa như đi tới từ phần cuối trong dòng sông lịch sử, khí tức cùng nội tình lịch sử nồng hậu dày đặc đập vào mặt.

Đôi mắt hắn thâm thúy, giống như xuyên thủng mọi chuyện trên thế gian, bất kỳ bí mật gì ở trước mặt hắn đều không chỗ ẩn trốn, ngàn vạn biến hóa đều nằm trong dự đoán của hắn.

Thậm chí Kỳ Lân Tiên cũng không có cho Lục Dương loại cảm giác này.

Hắn mặc bạch bào, giày trắng, đứng chắp tay, phóng ra một bước, sau đó đương một tiếng đụng ngã hàng rào không gian tinh thần bê, đầu trực tiếp ngửa tới.

- Không phải, không gian tỉnh thần của tiểu tử này làm sao rắn chắc như thế?

Ứng Thiên Tiên đứng ở bên ngoài không gian tỉnh thần của Lục Dương, gõ gõ hàng rào trước mặt, phát ra tiếng vang trầm nặng.

Hắn vốn muốn xuyên qua hàng rào, tiến vào không gian tỉnh thần của Lục Dương. Ai nghĩ tới hàng rào không gian tỉnh thân của tiểu tử này rắn chắc quá phận, hắn đều xuyên không qua.

Làm sao mỗi lần gặp gỡ Bất Hủ đều sẽ phát sinh các loại ngoài ý muốn?

Ứng Thiên Tiên lúng túng vỗ vỗ hàng rào, lớn tiếng hỏi:

- Tên gì kia, hai ngươi có thể thả ta đi vào trong không?

Lục Dương cũng không biết không gian tỉnh thần của mình rắn chắc như thế, không biết là Bất Hủ tiên tử cường hóa hay là Đại sư tỷ cường hóa.

Lục Dương mở ra một cái khe, Ứng Thiên Tiên thấy thế tranh thủ thời gian chui vào.

Hắn ho khan hai tiếng, lúc đầu còn muốn ra vẻ, nhưng vừa rồi hắn đều bị ngăn ở bên ngoài, hiện tại giả vờ thành một bộ dáng rất lợi hại có vẻ như hơi trễ.

- Ngươi là phân ra một tia tiên niệm, giấu ở bên trong thiên kiếp?

Bất Hủ tiên tử nói xuyên bí mật của Ứng Thiên Tiên trước mắt, cũng không phải bản thể, mà là một dòng suy nghĩ lưu lại từ không biết bao nhiêu năm tháng trước đó mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment