Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1386 - Chương 1386: Mang Theo Tiểu Thế Giới Trên Người (1)

Chương 1386: Mang theo tiểu thế giới trên người (1) Chương 1386: Mang theo tiểu thế giới trên người (1)Chương 1386: Mang theo tiểu thế giới trên người (1)

Hai người cũng không có nương taym mỗi một đạo kiếm khí đều rất mạnh, muốn vượt trên đối phương, nhưng mỗi một lần đều là kiếm khí va chạm liền vỡ vụn.

Uy lực kiếm khí của hai người tương đương, căn bản phân không ra thắng bại.

- Nhân kiếm hợp nhất!

Minh Đài hét lớn một tiếng dung hợp cùng Hàm Quang kiếm, trở về bản thể, uy lực của kiếm khí lại lần nữa tăng vọt.

- Đã như vậy...

Lục Dương giống như nghĩ tới điều gì, muốn tiến hành một lân nếm thử.

Hắn từ bỏ dùng hình thức ban đầu kiếm đạo lĩnh vực đi chém giết cùng yêu ma kiếm khí, mặc cho yêu ma kiếm khí lao tới phía mình, đánh mình tổn thương thủng trăm ngàn lỗ.

Trên trời, dưới chân Thanh Phong kiếm run rẩy, bay ra, hóa thành kiếm quang, lẫn nhau cộng minh dung hợp, dung hợp đến bên trong kiếm khí Lục Dương tụ lực.

Kiếm khí lúc đầu đã đến cực hạn lại tăng trưởng mấy bậc.

- Đây là... Vạn Kiếm Quy Tông! Quản lâu chủ lờ mờ phán đoán ra chiêu thức Lục Dương thi triển.

Lấy kinh nghiệm của hắn, vốn nên liếc mắt đã có thể nhận ra mới đúng, nhưng vấn đề ở chỗ Lục Dương thi triển chiêu thức thực sự quá mức mơ hồ, hoàn toàn không giống như học được thông qua con đường chính quy.

Quản lâu chủ đoán không lầm, Lục Dương căn bản không có học qua Vạn Kiếm Quy Tông, đây là khi hắn nhìn Bất Ngữ đạo nhân giao thủ cùng Vô Tình giáo, thi triển qua một lần, căn cứ ký ức thời điểm đó, tăng thêm lý giải của mình đối với kiếm đạo, lâm thời bắt chước.

Đương nhiên, rất khác với Vạn Kiếm Quy Tông bản chính.

Lục Dương cũng không có cách, Kiếm Khí Hóa Hổ, kiếm khí hóa phượng, kiếm khí hóa rồng, Diệt Tiên kiếm trận cũng không thể thi triển trước mặt mọi người.

Đã như vậy, cũng chỉ có thể nếm thử chiêu thức mới.

Kiếm khí của hai người không ngừng bành trướng, kiếm tu dưới đài cũng phán đoán không ra đến tột cùng là phương nào có kiếm khí càng mạnh, nuốt nước miếng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lôi đài, hai mắt không dám nháy một cái, sợ bỏ lỡ chỉ tiết.

Đáp án rất nhanh công bố. Oanh!

Tựa như trời nghiêng, hai đạo kiếm khí trường long va chạm, bộc phát ra mưa kiếm rực rỡ, âm vang điếc tai.

Hai người đồng thời bị kiếm khí va chạm mang tới năng lượng cường đại đánh bay.

Minh Đài giống như như diều đứt dây, một đầu cắm đến ngoài lôi đài!

Thân thể của Lục Dương cũng không bị khống chế rút lui, không ngừng tan mất lực đạo của sóng xung kích, cánh tay phải bỗng nhiên vừa dùng lực, hét lớn một tiếng, cắm Thanh Phong kiếm vào mặt đất, cuối cùng đóng đỉnh mình trên lôi đài.

Quản lâu chủ bay đến trên lôi đài trống không, liếc nhìn mọi người, thần tình nghiêm túc, cuối cùng đem ánh mắt rơi ở trên người Lục Dương, lộ ra ánh mắt tán dương, cao giọng tuyên bố.

- Lục Dương kiếm tâm, Thiên Địa chứng giám, xưa nay chưa từng có.

- Lục Dương kiếm ý tươi sáng tinh khiết, lăng vân trùng thiên.

- Vấn Kiếm khâu, Lục Dương, hạng nhất!

Kiếm tu dưới đài reo hò, Lục Dương cường đại, bọn hắn nhìn rõ toàn bộ hành trình ở trong mắt, đều đang hô hoán 'Lục Dương đệ nhất, âm thanh chấn thiên, quanh quẩn xung quanh Kiếm Lâu.

Ánh mắt Lục Dương mê ly, lúc la lúc lắc, chiến đấu mới vừa rồi tiêu hao hắn toàn bộ tỉnh lực.

- Đám người các ngươi. . Có công phu gọi ta là đệ nhất. . Ngược lại không có cá nhân nào đến đỡ ta à...

Bich ngã quy xuống đất...

Lục Dương mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất, Vân Mộng Mộng đang lo lắng nhìn mình.

- Ta hồn mê bao lâu?

Đầu óc Lục Dương có chút hỗn loạn, chỉ nhớ rõ hắn đánh tinh bì lực tẫn (kiệt sức), sau đó mất đi ý thức.

- Mười hơi đi.

Vân Mộng Mộng sinh hoạt tan mạn, từ trước đến nay không quá mẫn cảm về thời gian.

- Lục Dương, ăn vào viên đan dược này.

Trưởng lão Kiếm Lâu cũng chạy tới, lấy ra đan dược tốt nhất để Lục Dương khôi phục.

Đan dược vào miệng nhẹ nhàng thoải mái, nuốt vào trong bụng, cả người giống như ngâm ở trong nước, mát mẻ dễ chịu.

Lục Dương thanh tỉnh, bị Vân Mộng Mộng dắt đứng lên, ngồi xuống tại chỗ, vận chuyển công pháp, điều chỉnh tần suất hô hấp, rất nhanh đã có thể tự do hoạt động.

Cường độ tinh thần lực của hắn vốn là có thể so với Hợp Thể kỳ, tiêu hao sạch sẽ lại rất nhanh có thể khôi phục lại trạng thái bình thường. Minh Đài thân là kiếm linh tiên kiếm, khôi phục cũng rất nhanh.

- Lục Dương sư huynh, bội phục.

Minh Đài đi đến nói, trận chiến vừa rồi, hắn thi triển tất cả át chủ bài, vẫn thua Lục Dương, thua tâm phục khẩu phục.

Đây cũng là tính cách của tất cả kiếm tu, thẳng tới thẳng lui, thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có gì không có ý thừa nhận.

- Chỗ nào, bất quá là may mắn thôi.

Lục Dương khiêm tốn nói, hắn cuối cùng thi triển Vạn Kiếm Quy Tông bất quá là nếm thử một lần, được hay không được đều là xác xuất chia đôi.

Rất nhiều kiếm tu quan sát trận chiến kia, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm ngộ, không dám trễ nãi, ngồi xuống tại chỗ.

Cơ duyên khó được, lúc đầu kế hoạch sau khi Vấn Kiếm kết thúc liền bắt đầu tiến về kho kiếm cũng chỉ đành trì hoãn, các trưởng lão Kiếm Lâu xuất thủ, bố trí trận pháp để các kiếm tu khỏi bị bên ngoài quấy ray tận khả năng lớn nhất để bọn hắn đạt được càng nhiều cảm ngộ.

Các kiếm tu đều tại chỗ bế quan, Lục Dương ngược lại thành người rảnh rỗi nhất.

- Nói đến Hàm Quang kiếm của Minh Đài đều có thể ẩn hình, Thanh Phong kiếm của ta không có tác dụng khác sao? Lục Dương cẩn thận chu đáo quan sát Thanh Phong kiếm, Hàm Quang kiếm bất quá là tiên bảo, Thanh Phong của mình kiếm là Tiên Khí đường đường chính chính, là bội kiếm của Võ Nghiêu, theo lý thuyết không thể chỉ riêng phẩm chất cao, hẳn là có cái công năng đặc thù gì mới đúng.

- Có chứ, bên trong kiếm này không phải rất rộng rãi sao, kiếm khác cũng không có đãi ngộ này.

Kiếm linh Thanh Phong kiếm nói.
Bình Luận (0)
Comment