Chương 1426: Tiên cung các ngươi cần Song Sinh hà không? (1)
Chương 1426: Tiên cung các ngươi cần Song Sinh hà không? (1)Chương 1426: Tiên cung các ngươi cần Song Sinh hà không? (1)
Một thân tu vi của hắn đều là giành giật từng giây tu luyện ra được như thế, phi thường vất vả.
Thuận tiện ý thức trở lại không gian tinh thần tìm Bất Hủ tiên tử, hai không chậm trễ.
- Tiên tử, tới chơi tuyết.
Bất Hủ tiên tử chu miệng nhỏ, rất bất mãn khi Lục Dương đến bây giờ mới bồi mình chơi, giơ lên người tuyết viết hai chữ 'Lục Dương' ném về Lục Dương.
- Hừ, giờ ngươi mới tới.
Lục Dương còn chưa kịp thấy rõ chữ trên người tuyết, chỉ thấy người tuyết bay thẳng tới, bộ pháp khẽ động, thân hình di động, nhanh đến tại chỗ lưu lại huyễn ảnh. Sau đó không có né tránh.
Lục Dương lau tuyết trên mặt, xấu hổ cười nói:
- Ta đây không phải không giống tiên tử ngươi à, chưa thấy qua việc đời gì, lần đầu tiên tới Tiên cung đương nhiên phải tham quan thật tốt một lần.
Nghe được Lục Dương khen mình đã từng thấy việc đời, khóe miệng Bất Hủ tiên tử ép không được giương lên:
- Chỉ là một tòa Tiên cung tính là gì, còn như là Tiên Nhân cũng không có Tiên cung, ngươi thành thành thật thật đi theo bản tiên lăn lộn, bản tiên cam đoan có thể để ngươi kiến thức đến chân chính tạo vật của Tiên Nhân, mạnh hơn nơi này rất nhiều!
- Đúng vậy đúng vậy, tiên tử bản sự, ta rất tin tưởng.
- Muốn chơi cái gì?
Lục Dương hỏi tiếp.
Thật ra Lục Dương cũng không hoàn toàn xem như bồi tiếp Bất Hủ tiên tử chơi, hắn cũng rất lâu không có chơi tuyết, nhất là tuyết dày như thế, cũng chỉ ở kiếp trước mới thấy qua, đó còn là thời điểm không có tâm tư chơi tuyết.
- Đắp người tuyết đi, hiện tại chỉ có một người tuyết không dễ chơi.
Bất Hủ tiên tử chỉ vào một người tuyết lẻ loi trơ trọi nói.
- Thế muốn đắp ai?
- Bên trong không gian tinh thần chỉ có hai người chúng ta, đương nhiên muốn đắp ngươi rồi!
Nói xong, Bất Hủ tiên tử liền bắt đầu nặn quả cầu tuyết.
Lục Dương cũng đi theo nặn quả cầu tuyết.
- Lục Dương sư huynh tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào?
Sáng sớm Lan Đình đã tìm tới Lục Dương.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ mình tối hôm qua chỗ nào nghỉ ngơi, đầu tiên là kể chuyện xưa, về sau lại đắp người tuyết, chơi chính là vui vẻ, lại không có quan hệ gì đến hai chữ nghỉ ngơi.
Hiện tại bên trong không gian tinh thần, người tuyết gọi Lục Dương kia chính là kiệt tác của hắn và tiên tử hai người.
- Nghỉ ngơi rất tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Lan Đình nhẹ nhàng thở ra, nàng còn lo lắng đêm qua có sư tỷ sư muội tìm Lục Dương, kéo vào quan hệ với Lục Dương, hiện tại xem ra lo lắng là dư thừa...
Lục Dương rất được hoan nghênh ở Nguyệt Quế Tiên Cung, Lan Đình mang theo Lục Dương tham quan Nguyệt Quế Tiên Cung, đồng thời, đệ tử Tiên cung cũng đang tham quan Lục Dương, chuyện thường xuyên gặp là mỗi khi đến một chỗ, sẽ có rất nhiều đệ tử Tiên cung vây quanh, hỏi lung tung này kia, khiến cho Lục Dương giống như loài gì trân quý.
Mặc dù nam tu xác thực thuộc về giống loài trân quý bên trong Nguyệt Quế Tiên Cung,.
- Được rồi được rồi, đừng quên hiện tại là thời gian tu hành, chớ có phân thần.
Một giọng nói trầm ổn vang lên, để một đám đệ tử Tiên cung líu ríu lập tức an tĩnh, mỗi người trở về vị trí của mình, bắt đầu trung thực tu luyện.
Một nữ tu thần sắc lạnh lùng đi tới, ngón giữa có đeo một chiếc nhãn đen nhánh.
- Kinh Hồng sư tỷ.
Lan Đình hành lễ, Lục Dương cũng thi lễ theo.
- Gặp qua Kinh Hồng sư tỷ.
Sau khi Kinh Hồng sư tỷ hoàn lễ, nói:
- Vị này chắc hẳn chính là Lục Dương sư đệ trong truyền thuyết.
- Lan Đình sư muội, nếu ngươi dẫn theo Lục Dương sư đệ tham quan bản cung, phải khiêm tốn một chút, đạo tâm các sư muội không đủ kiên định, gặp Lục Dương sư đệ tuấn tú lịch sự, khó tránh khỏi có chút kích động, dẫn đến những chuyện như hôm nay.
- Vâng.
Cũng có đệ tử Tiên cung không hứng thú gì với Lục Dương như Kinh Hồng sư tỷ.
Sau khi hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt của Kinh Hồng sư tỷ, Lục Dương mới lặng lễ hỏi:
- Vị Kinh Hồng sư tỷ này tựa hồ không quá hoan nghênh ta?
Lan Đình cười hì hì nói:
- Sư huynh ngươi cũng đừng cảm thấy Kinh Hồng sư tỷ vô tình, nàng đối mặt với người nào đều là như thế.
- Nàng là đệ tử của Tam trưởng lão, tập được một thân bản lĩnh luyện khí thuật, nhập môn trước ta, tu vi Hóa Thân trung kỳ, mặc dù thiên phú tu hành không tính là đỉnh tiêm, nhưng làm chuyện gì đều chu toàn, làm người trầm ổn, rất được các trưởng lão yêu thích.
Lục Dương gật đầu, hắn còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, để vị sư tỷ này chán ghét, không có thì tốt.
Một bên khác, Kinh Hồng sư tỷ xác nhận bốn phía không có người, lặng lẽ ma sát chiếc nhẫn, phân ra một sợi ý thức tiến vào không gian trong chiếc nhẫn.
- Sư phụ, như vậy là được rồi sao?
Giọng nói già nua mà nghiêm quanh quẩn trong không gian chiếc nhẫn:
- Như thế này là đủ.
- Ta cảm giác người gọi Lục Dương này thật không đơn giản, trên người có đại bí mật, ngươi chú ý giữ một khoảng cách với hắn, nhớ đừng dây dưa quá nhiều, sinh ra nhân quả. Ta lo lắng nếu dây dưa với hắn quá nhiều, có khả năng phát giác được ta tồn tại, dẫn đến ta sớm xuất thế, dẫn phát rung chuyển vạn cổ.
- Vâng...
- Nơi này là Tàng Kinh Các, sư huynh muốn đi vào xem một vòng không?
Lan Đình mang Lục Dương đi vào một lầu gỗ gần như sắp bị tuyết lớn che giấu, giống như có nguy hiểm bất cứ lúc nào đều có thể bị tuyết lớn đè sập.