Chương 1433: Sản phẩm mới của phòng luyện đan (2)
Chương 1433: Sản phẩm mới của phòng luyện đan (2)Chương 1433: Sản phẩm mới của phòng luyện đan (2)
- Sau đó còn tra ra nàng khi xuống núi còn tham gia vào lĩnh vực đỏ đen, tham ô tài sản tông môn đánh bạc các lại, phạm tương đối nhiều tội, người làm bảng hiệu lười viết nhiều, cho nên chỉ viết ra tội chủ yếu nhất.
- Bất quá là sư phụ ngươi muốn thượng vị, mượn cơ hội diệt trừ đối lập thôi. Được làm vua thua làm giặc, từ xưa như thế.
Lục Dương lộ ra vẻ khó hiểu:
- Tiền bối ngươi đã cho là như vậy, vậy ngươi gọi ta làm gì?
Hắn còn tưởng rằng Khúc Linh có oan tình gì muốn tìm mình khiếu nại.
Ngũ Đại Tiên Môn không những có quyền chấp pháp, tự nhiên còn có quyền giám sát lẫn nhau.
Khúc Linh nhếch miệng lên, lộ ra ý cười thần bí.
Lục Dương bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta đã hiểu, ngươi cảm thấy kiểu này rất ngầu đúng hay không?
Khúc Linh tiếp tục mỉm cười, không biết bước kế tiếp phải nên làm như thế nào.
Trong sách mà Truy Nguyệt tổ sư mang về không phải thường xuyên có loại kịch bản này à: Người thần bí bị cầm tù ở bên trong ngục giam, gọi nhân vật chính lại, tiếp theo hoặc gieu cợt hoặc trào phúng nhân vật chính, nói vài lời ai cũng nghe không hiểu, nhân vật chính mang theo nghỉ vấn rời đi, người thần bí ở bên trong lồng giam vẫn lộ ra ý cười cao thâm mạt trắc.
Trên sách cũng không có nói lý do người thần bí vì cái gì muốn gọi nhân vật chính dừng chân lại nha.
Gặp Khúc Linh như thế, Lục Dương biết mình đoán đúng, vừa lòng thỏa ý mang theo Lan Đình rời khỏi Tội Nhân điện, trước khi đi còn muốn nhìn Mặc Nhiễm trưởng lão viết cái gì, đáng tiếc Mặc Nhiễm trưởng lão phản ứng quá nhanh, không nhìn thấy.
Rời đi Tội Nhân điện, bỗng nhiên chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến bịch một tiếng nổ tung, ánh lửa ngút trời, yêu khí nồng đậm tràn ngập.
- Nơi đó là phòng luyện đan? Đi, đi xem một chút
Hai người không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này lao tới phòng luyện đan.
Chỉ thấy một con thỏ yêu tuyết trắng khổng lồ chui từ phòng luyện đan ra ngoài, chọc nóc phòng luyện đan ra một cái lỗ lớn, hai mắt yêu thố đỏ bừng, giống như nổi điên, không ngừng cầm mảnh ngói nhét vào trong miệng, răng rắc răng rắc răng rắc —— âm thanh chói tai. - Nghiệt súc chớ có càn rỡi
Lan Đình tế ra váy cạp màu xanh, váy cạp kéo dài vô hạn, dài ra, giống như một đầu Thanh Xà, cuốn lấy yêu thố.
Yêu thố nhìn như hung mãnh, kì thực bất quá là Kim Đan kỳ, không có chút uy hiếp.
Yêu thố bị trói ngã ra sau, hoảng loạn di động thân thể, cố gắng duỗi cái đầu đi gặm mảnh ngói trên mặt đất, răng rắc răng rắc răng rắc.
- Đa tạ Lan sư tỷ xuất thủ tương trol
Một đệ tử Tiên cung chạy ra từ trong phòng luyện đan, Lục Dương nhớ kỹ nàng gọi là Tần Nam.
- Đây là tình huống như thế nào?
Lan Đình rơi xuống đất, dùng váy cạp ngăn chặn miệng yêu thố, để nó đừng tiếp tục gặm mảnh ngói, tiếng động quá khó nghe.
- Ta nhớ được yêu thố này là dùng để thử đan dược? Làm sao đột nhiên trở nên lớn như vậy?
Vì thí nghiệm dược tính của đan dược, Tiên cung nuôi rất nhiều yêu thú, yêu thú khác biệt Yêu tộc, không có linh trí, rất thích hợp dùng để thử đan dược.
Nghe được động tĩnh, các đệ tử Tiên cung nhao nhao chạy tới, quan tâm tình huống của Tần Nam.
Tần Nam ngượng ngùng sờ lấy cái ót, giải thích cho mọi người:
- Là đang thí nghiệm dược tính, không phải thất bại rồi sao?
- Ta đoán là đan dược phối trộn không đúng lắm, kích hoạt ra huyết mạch của yêu thố này, để thể tích nó biến lớn, khó mà khống chế.
- Ngươi cho nó ăn cái gì rồi?
- Các loại sản phẩm từ Dưỡng Nhan Đan, dưỡng nhan bánh Trung thu, hoa quế nhân bánh.
Tần Nam lấy ra một khối bánh Trung thu từ trong ngực, ở mặt trước bánh Trung thu in - Nguyệt Quế Tiên Cung, mặt trái in hai chữ 'Dưỡng nhan'.
- Tiên cung các ngươi còn làm bánh Trung thu?
Lục Dương kinh ngạc hỏi.
Hắn chưa hề nghĩ tới có một loại bánh Trung thu, có bánh Trung thu, có Dưỡng Nhan Đan, có hoa tươi ba loại thuộc tính.
Lan Đình nhỏ giọng ừ một tiếng:
- Không phải tết Trung thu sắp đến rồi à, Tiên cung chúng ta đều có thói quen làm bánh Trung thu khi Trung thu đến, phòng luyện đan sửa cũ thành mới, nếm thử kết hợp đan dược vào bánh Trung thu.
- Lấy tình huống trước mắt mà xem, nghiên cứu không phải rất thuận lợi.
Tết Trung thu là truyền thống lưu lại từ thời kỳ Thượng Gổ, trăng thời kỳ Thượng Cổ có sáng đục tròn khuyết, ngày trăng rằm mười lăm tháng tám hàng năm là tết Trung thu. Từ khi Cửu Trọng Tiên tạo mặt trời và mặt trăng thành một thể, rốt cuộc không có 'Trăng có sáng đục tròn khuyết' lời này nữa, mỗi ngày đều là trăng tròn, bất quá tập tục cứ tiếp tục kéo dài. Vấn Đạo tông bên kia không quá quan tâm Trung thu, chắc là mặt trăng có hàm nghĩa đặc thù đối với Nguyệt Quế Tiên Cung, lúc này mới để Tiên cung coi trọng tết Trung thu.
- Xử lý con thỏ này như thế nào?
Lục Dương hỏi, con thỏ này nhìn qua dài cũng sáu thước, còn một mực không thành thật, vặn vẹo ở trên mặt đất.
- Giải phẫu đi, nhìn xem nguyên nhân gì bị mất khống chế.
Có đệ tử Tiên cung ở một bên hô.
- Nhìn con thỏ này đỏ ngầu cả mắt, khẳng định là nổi điên, không cứu nổi rồi.
- Thế nhưng mắt con lúc đầu không phải là màu đỏ à?
Có tiểu đệ tử Tiên cung không hiểu hỏi.
- Ngậm miệng, ngươi còn muốn ăn thịt thỏ hay không?
Tiểu đệ tử Tiên cung xoắn xuýt, nói thật có thể cứu con thỏ, nhưng ăn không được thịt thỏ thơm ngon, nói láo cứu không được con thỏ, nhưng có thể ăn thịt thỏ thơm ngon, đây chính là thế giới của người lớn sao, tràn ngập lời nói dối và lựa chọn. Nàng trầm tư suy nghĩ một lúc, bồi hồi giữa lý tưởng và hiện thực, rốt cục chọn ra được cách làm thỏ ngon nhất.
- Vậy thì nướng ăn đi.