Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1440 - Chương 1440: Quần Áo

Chương 1440: Quần áo Chương 1440: Quần áoChương 1440: Quần áo

Vân Chi tự nhận mình là người gặp chuyện không sợ hãi, đối mặt vấn đề có thể tỉnh táo phân tích.

Ti như khi nàng độ kiếp gặp phải lôi kiếp kinh khủng, ti như nàng lần đầu tiên giao thủ với Tiên Nhân, ti như nàng phát hiện Lục Dương có thiên phú pháp thuật xuất chúng... Mặc dù có chút vấn đề không thể giải quyết, tối thiểu nhất vẫn là giữ vững được trạng thái tỉnh táo.

Nhưng khi nàng nghe xong lời Bất Hủ tiên tử nói, đầu óc quả thật có chút đứng hình.

Xoạch.

Lục Dương bị dọa đến mức làm rơi linh quả trong tay xuống mặt đất, không biết lăn đến nơi nào.

- Ta, ta chính là Lục Dương.

Lục Dương tranh thủ thời gian cho thấy thân phận, nếu lại để cho Bất Hủ tiên tử nói tiếp, không chừng sẽ nói ra chuyện gì kinh thế hãi tục hơn.

Đến lúc đó Đại sư tỷ không bỏ được động thủ với tiên tử, người không may chính là mình.

Trong phòng khách, Lục Dương cùng Bất Hủ tiên tử hai người thành thành thật thật song song quỳ gối cùng một chỗ nghe Vân Chi phát biểu.

Vân Chi cầm một cây thước đi tới đi lui trước mặt hai người, dọa hai người run ray không dám có bất kỳ cử động, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, sợ Vân Chi đánh xuống một thước.

- Tiên tử tiền bối, có mấy lời không thể nói loạn, rất dễ dàng dẫn phát nhiễu loạn, ngươi có biết hay không?

- Ta có thể hiểu được việc ngươi muốn bảo vệ tiểu sư đệ, nhưng không thể quá mức, nếu như bị người ngoài nghe được, còn tưởng rằng ngươi cùng tiểu sư đệ đã xảy ra chuyện gì đó, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi cùng tiểu sư đệ.

- Ta sai rồi, ta vê sau cũng không tiếp tục nói láo.

Bất Hủ tiên tử cúi đầu nhận lỗi, thái độ tương đối thành khẩn, nếu như không phải trình độ văn hóa không đủ, thậm chí có ý muốn viết sách nhận lỗi.

Khó khi gặp được lúc Bất Hủ tiên tử thành khẩn nhận lỗi, cảm giác hoảng sợ run rẩy mà Vân Chi vừa sinh ra trong lòng cũng tiêu trừ hơn phân nửa.

Hù dọa một chút là được rồi, cũng không thể thật dùng thước đánh hai người bọn hắn.

Chỉ tiếc mấy cái ghế dựa hoàng đế đều để ở trên Thiên Môn phong, không có mang ra, Vân Chi đành từ tìm một cái ghế tùy tiện trong phòng khách, ngồi ở trước mặt hai người, nghe Lục Dương kể lại chuyện đã xảy ra.

- Cho nên nói, là cây nguyệt quế xảy ra vấn đề, dẫn đến tiểu sư đệ ngươi bất hạnh trúng chiêu khi đốt lửa cây nguyệt quế, thân thể nhỏ đi?

- Không chỉ là ta, tất cả đệ tử Tiên cung đều nhỏ đi.

Vân Chi gật đầu, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chính như lời trưởng lão Chu Ngọc Lộ nói, thu nhỏ cùng mất đi tu vi là tạm thời, chỉ cần trong khoảng thời gian này không ra khỏi cửa, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đương nhiên, tốt nhất là không có người len lén lẻn vào Tiên cung giống như mình.

- Đại sư tỷ ngươi có biện pháp giúp ta biến về bộ dạng ban đầu không?

Lục Dương chờ mong nhìn Đại sư tỷ không gì làm không được, thân thể tiểu hài tử thật sự là quá không thuận tiện, ngồi ghế cần nhảy cao, ăn linh quả cần dùng sức đưa tay đi lấy.

Vân Chi cũng không cho câu trả lời, vẫy vẫy tay, nói:

- Ngươi qua đây để ta kiểm tra một chút.

- Nha.

Vân Chi nhéo nhéo mặt Lục Dương, lại sờ đầu hắn, tiếc nuối lắc đầu để Lục Dương mất đi hi vọng:

- Không được, ta không am hiểu dược lý, tình huống của ngươi hiện tại chỉ có thể dựa vào thời gian khôi phục.

Bất Hủ tiên tử lộ ra thần sắc nghi ngờ, chuyện này có khó khăn như thế sao?

Nàng cũng không am hiểu dược lý, bất quá muốn biến Tiểu Dương Tử trở về thì thật dễ dàng, chuyện tiện tay, chỉ bất quá biến trở về thì không thể tùy ý nhào nặn Tiểu Dương Tử giống như hiện tại.

Vân nha đầu vừa dạy mình không muốn nói láo, chắc hẳn nàng bây giờ nói chính là nói thật, cái này chứng minh nàng xác thực không có bản lĩnh này. Nhìn như vậy, Vân nha đầu quả nhiên không sánh bằng mình, Bất Hủ tiên tử đắc ý suy nghĩ, ngoại trừ tài trí, lại tìm thấy một chỗ mạnh hơn Vân nha đầu.

- Ngươi không có quần áo thích hợp?

Vân Chi chú ý tới quần áo của Lục Dương dị thường rộng rãi.

- Không có.

- Thế này đi, ngươi tìm một bộ y phục, ta cắt may cho ngươi một chút.

Lục Dương lộ ra nét mừng:

- Đại sư tỷ ngươi còn biết cắt may quần áo?

- Khi còn bé học qua, hồi lâu chưa dùng qua, hi vọng không có mất đi tay nghề.

Khi Lục Dương muốn đi tìm kiếm quần áo mới phát hiện, ngoài trừ bộ quần áo hắn đang đắp lên người, các quần áo còn lại đều đặt ở trong ngọc bài thân phận.

Mà hắn hiện tại không có pháp lực, mở thể không ra ngọc bài thân phận.

Vân Chi xuất thủ, lấy ra một bộ quần áo từ trong ngọc bài thân phận của Lục Dương, cái này không quan hệ gì với tu vi, là đại diện cho quyền hạn của tông chủ.

Nàng quan sát ti mi Lục Dương, trong lòng có kiểu dáng của quần áo, lấy ngón tay làm đao, cắt may thành kích cỡ quần áo thích hợp với kích thước của Lục Dương hiện tại.

Tiếp đó nàng lại lấy ra một bộ kim khâu từ trong ngọc bài thân phận của mình, một kim một châm làm quần áo cho Lục Dương, cắt may, may, bản thiết kế, xử lý nếp uốn.

Vân Chi làm động tác trôi chảy, hoàn toàn không giống như lâu rồi không có thêu thùa mà nàng đã nói, có chút lạnh nhạt, lặng lẽ, Lục Dương còn chưa bao giờ thấy qua Đại sư tỷ ở phương diện này cả.

- Làm xong.

Vân Chi lắc bộ quần áo một cái, một bộ quần ào tỉnh mỹ, nền trắng viền lam hiện ra, Lục Dương cẩn thận tiếp nhận, như nhặt được chí bảo.
Bình Luận (0)
Comment