Chương 1474 - Đái sư huynh, ta còn mang về một cao nhân ẩn thế (1)
- Đúng đúng đúng, đều là đạo quả hình thức ban đầu có vấn đề!
Hai người trước không quản có phải nguyên nhân này hay không, trước thuận lời Lục Dương nói, đem trách nhiệm giao cho Truy Nguyệt chân nhân.
Về phần chân tướng, không quan trọng.
Sau đó Bạch Dạ cũng tìm tới Lục Dương, nói xin lỗi:
- Lục Dương sư huynh, thật ngại quá, ta bên này tạm thời không thể rời đi Tiên cung, ngươi đợi ta xử lý xong tu sĩ Đại Càn lại đi Vấn Đạo tông tìm ngươi chơi.
- Tốt, ta ở Vấn Đạo tông chờ ngươi.
Lục Dương cười nói, đến Tiên cung tiếp xúc nhiều người như vậy, vẫn là giao lưu bớt lo nhất với Bạch Dạ.
Tiên cung trải qua một trận đại chiến, may mắn là lúc chiến đấu bắt đầu, đại đa số đệ tử Tiên cung đều đuổi theo mộc phân thân của Lục Dương, khoảng cách chiến trường rất xa, cũng không bị tác động đến.
Cũng chỉ có các công trình kiến trúc ở gần cửa vào của Tiên cung bị hư hại trong chiến đấu, những kiến trúc này nói ít cũng có lịch sử vạn năm, nếu dài càng là đã tồn tại từ khi Tiên cung thành lập đến nay.
- Người không sao là được.
Truy Nguyệt chân nhân nói, ra hiệu Tiên cung không cần vì loại chuyện này mà buồn rầu.
- Nói ra hôm nay là Trung thu.
Truy Nguyệt chân nhân nhìn thấy trên bàn bày đầy bánh Trung thu, chợt nhớ tới hôm nay là tết Trung thu, bởi vì thọ nguyên quá dài, nàng thường xuyên quên đi thời gian.
- A Nhật, vậy hôm nay ta cũng không cần cỗ phân thân này.
Bạch Dạ nói, nàng chỉ thích sử dụng cỗ phân thân này, cũng không phải là chỉ có thể sử dụng cỗ phân thân này, nàng không cần cỗ phân thân này, sẽ không tồn tại chuyện âm dương điên đảo, thân phận biến hóa.
Đại chiến kết thúc, trên dưới Tiên cung vui mừng, Lục Dương cùng Đào Yêu Diệp lúc đầu lập kế hoạch trực tiếp rời đi cũng quyết định qua hết một đêm nay lại đi.
- Sư huynh, ăn bánh Trung thu đi.
Lan Đình cười hì hì nhét một cái bánh Trung thu vào miệng Lục Dương.
- Yên tâm ăn, ta đã nếm qua, lần này không có độc, sẽ không biến lớn cũng sẽ biến nhỏ.
Lục Dương cắn bánh Trung thu một cái, dùng hoa quế làm nhân bánh bánh Trung thu thật đúng là tươi mát đặc biệt.
- Đào sư muội, ngươi cũng ăn chứ?
Lục Dương cũng đưa cho Đào Yêu Diệp một khối bánh Trung thu.
Tuyết lớn tung bay, ba người nằm trên mặt tuyết, nhìn qua trăng sáng trên đỉnh đầu, cảm thấy thời gian yên tĩnh thật sự rất tốt.
Ngày thứ hai, Lục Dương cùng Đào Yêu Diệp lên đường, mỗi người mang theo bao đồ, bên trong là bánh Trung thu nhân bánh hoa nguyệt cùng linh quả đặc sản của Tiên cung do Lan Đình sắp xếp gọn cho hai người.
- Lục sư huynh, Đào sư muội, có rảnh lại đến Tiên cung chúng ta ngồi một chút.
Lan Đình ngoắc tay tiễn biệt hai người.
- Nhất định.
Lục Dương quay đầu lớn tiếng đáp lại, giống như khoát tay.
Lan Đình và Đào Yêu Diệp cũng không có chú ý, ngón giữa của Lục Dương có mang theo một chiếc nhẫn cổ đen nhánh.
…
Đỉnh núi Thiên Môn phong.
-... Ta thấy khí sắc Đái sư đệ không tệ, so với mấy năm trước thì tốt hơn nhiều, là quản lý Nhiệm Vụ điện càng ngày càng thuận buồm xuôi gió?
- Thuận buồm xuôi gió là một mặt, quan trọng nhất chính là tam đại Ma giáo an phận không ít, không cần lại phí công hao tâm tổn trí phân tích tình báo của bọn hắn, nói ra chuyện này thật đúng là muốn cám ơn Lục sư đệ.
Đái Bất Phàm nhấp một miếng ngộ đạo trà, thoải mái nằm bên trên ghế dựa hoàng đế, hài lòng không thôi.
Nếu đặt ở trước kia, hắn nào có loại thời gian rỗi đến Thiên Môn phong tìm Đại sư tỷ uống trà nói chuyện phiếm như thế này, chỉ có thể dựa vào trên mặt bàn chỉnh lý phân tích tình báo, tuyên bố nhiệm vụ.
- Mặc dù tiểu sư đệ làm việc có một phong cách riêng, nhưng thường thường đều có thu hoạch ngoài dự liệu, chắc Đái sư đệ có chút cảm xúc đối với chuyện này.
- Cũng không biết Lục sư đệ là vận khí gì, đi đâu cũng sẽ xảy ra chuyện, không phải ta vừa nghe nói, Tiên cung bên kia hôm qua đánh nhau à, nói là bắt được hai tu sĩ Đại Càn, một Độ Kiếp kỳ, một Bán Tiên.
Ngộ đạo trà trong chén bị Đái Bất Phàm uống một hơi cạn sạch, lại tự mình rót một chén.
Nhớ ngày đó hắn nghe nói Lục Dương báo cáo nơi nào có Độ Kiếp kỳ đánh nhau, nơi nào có Bán Tiên đánh nhau, còn vừa kinh vừa sợ.
Bây giờ đạo tâm của hắn trải qua khảo nghiệm, Độ Kiếp kỳ Bán Tiên chi chiến cái gì, đã không đủ để để đạo tâm của hắn gợn sóng.
- Xem ra tu sĩ Đại Càn cũng rốt cục kiềm chế không được.
- Đại sư tỷ, ta trở về.
Lục Dương hướng về phía Vân Chi ngoắc tay, trên mặt lộ ý cười tràn đầy vui sướng.
- Đái sư huynh cũng ở đây.
Lục Dương gặp Đái Bất Phàm, cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn rất hiếm thấy Đái Bất Phàm đến Thiên Môn phong.
- Từ Tiên cung trở về rồi?
Vân Chi dùng ánh mắt ra hiệu Lục Dương ngồi xuống.
Nàng hai ngày trước vừa đi Tiên cung cho Chu Hồng trưởng lão cho uống một bát nước Song Sinh hà, không nghĩ tới vừa qua hai ngày, Tiên cung bị tu sĩ Đại Càn tập kích, cũng may không có tạo thành thương vong về người.
- Đại sư tỷ, Đái sư huynh, mời hai vị nếm thử bánh Trung thu cùng linh quả, đều là đặc sản của Tiên cung.
Lục Dương lấy ra hai cái bao từ bên trong ngọc bài thân phận, một cái đựng bánh Trung thu nhân hoa nguyệt quế, một cái đựng linh quả ăn ngon sau khi thu nhỏ.
- Tiểu sư đệ có lòng.
Vân Chi cầm lấy một linh quả, miệng nhỏ bắt đầu ăn.