Chương 1562: Vạn Cố Vội Vàng Trong Nhá...
Chương 1562: Vạn Cố Vội Vàng Trong Nhá...Chương 1562: Vạn Cố Vội Vàng Trong Nhá...
"Không xong rồi, Nhị đương gia bị Niên Thú bắt đi rồi!" Vân Mộng Mộng thấy Nhị đương gia biến mất trước mắt, lại liên tưởng đến việc Nhị đương gia còn nói đang đánh nhau với Niên Thú, lập tức hoảng loạn. "Nguy rồi nguy rồi nguy rồi... Đúng rồi, khi gặp khó khăn thì tìm Tiểu Chỉ."
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Mộng lập tức bay ra khỏi Vấn Đạo Tông như một cơn gió, chỉ để lại Lý Hạo Nhiên đứng ngây người tại chô. Đền giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao Lục Dương lại muốn đưa mình đến đây.
"Lục sư huynh bị Niên Thú bắt đi, ăn tết còn có tập tục này sao?"
Vân Mộng Mộng lo lắng cho Lục Dương, sau khi rời khỏi Vấn Đạo Tông, nàng lập tức đi thẳng đến Đào Hoa bí cảnh, quê hương của mình. Nàng bay đến một vùng hổ, nhảy xuống nước, trực tiếp bơi xuống đáy hổ.
Đào Hoa bí cảnh cảm nhận được Vân Mộng Mộng đến, đáy hồ xuất hiện một vòng xoáy, hút Vân Mộng Mộng vào trong.
Trở lại quê hương, Vân Mộng Mộng đã ngửi thấy mùi hoa đào quen thuộc, Đào Hoa bí cảnh bốn mùa như xuân, ấm áp dễ chịu, khắp núi đổi là những cây đào nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Dòng sông như cành cây, phân nhánh khắp nơi, trên mặt sông tỏa ra linh khí nồng đậm, duy trì nồng độ linh khí, nồng độ linh khí của toàn bộ bí cảnh có thể so sánh với Ngũ Đại Tiên Môn.
"Mộng Mộng." Tộc nhân trong bí cảnh mỉm cười vây tay với Vân Mộng Mộng, bí cảnh cũng đang ăn tết, bọn họ chơi đùa vui vẻ, chào đón năm mới. "Niểu Nhi tỷ, Tiểu Chi đâu rồi?" Vân Mộng Mộng vội vàng hỏi.
"Tiểu Chi? Chắc là ở chỗ bà bà, ngươi gầp gáp tìm nàng như vậy có chuyện gì sao?"
"Cực kỳ gấp, quay lại rổi nói với ngươi sau."
Lúc Vân Mộng Mộng tìm được Vân Chi, Vân Chỉ đang thong thả trò chuyện với bà bà, kể những câu chuyện thú vị ở thể giới bên ngoài. "Mộng Mộng về rồi à? Lại đây, ngổi cạnh bà bà nào. " Bà bà vây tay cười nói.
Tuy được gọi là bà bà, nhưng bà bà lại có ngoại hình rât trẻ trung, trông như mới hai mươi tuổi, cử chỉ điểm tĩnh ung dung.
"Ø? Sao Mộng Mộng lại đến đây?" Vân Chỉ đặt chén trà xuống, hơi khó hiểu.
"Bà bà ăn tết vui vẻ, ta có việc gấp, không ngổi đâu ạ."
"Có chuyện lớn rồi Tiểu Chi, Nhị đương gia bị Niên Thú bắt đi rồi!" "Có chuyện như vậy sao, kể lại đầu đuôi câu chuyện xem nào?"
"Khi ta với Nhị đương gia đang xem bắn pháo hoa, tự dưng Nhị đương gia lăn ra đất, sau đó hộc máu, ấn thứ gì đó xuống đất, hắn nói là Niên Thú, sau đó không biết sao nữa, Nhị đương gia bồng nhiên đứng bật dậy, kêu to đưa Lý Hạo Nhiên đến, giống như muốn giới thiệu Lý Hạo Nhiên cho ai đó, cuồi cùng Nhị đương gia kêu lên một tiếng như bị thứ gì đó bắt đi, sau đó biến mất không thấy tăm hơi." Vân Chi đặt chén trà xuống, tự động bỏ qua những từ ngữ mô phỏng âm thanh trong lời kể của Vân Mộng Mộng, trầm ngâm: "Ra là vậy, không sao, sẽ không có chuyện gì đâu." "Gần đến giao thừa rồi mà sao ta lại lên Tây Thiên rổi?"
Vẻ mặt Lục Dương tràn đầy kỳ quái, tuy tu tiên nhưng hẳn không mê tín, nhưng việc này dù nghĩ thể nào cũng thây kỳ lạ.
Ban đầu Lục Dương bị hai chữ "Tây Thiên” dọa cho giật mình, nhưng sau đó hắn liền hiểu ra, nơi này là Tây Thiên thành do chùa Tây Thiên quản lý, địa vị ngang bằng với Đại Hạ để thành.
"Niên Thú chạy nhanh như vậy sao, trong nháy mắt đã đưa ta đền Tây Thiên thành rồi?” Lục Dương cảm thấy mình cưỡi trên lưng Tộc trưởng Niên Thú cũng không lâu.
Gần đến giao thừa rồi mà lại được đến Tây Thiên thành một chuyền, Lục Dương lại nghĩ đến đãi ngộ của mình ở Khai Hoàng thành, cảm thầy mình dạo chơi một vòng ở chùa Tây Thiên cũng không tệ.
"A Di Đà Phật, thí chủ mời vào thành."
Tuy là đêm giao thừa, nhưng cổng thành Tây Thiên thành vẫn mở rộng, có tăng nhân canh giữ. Lục Dương đưa chứng minh thân phận cho tăng nhân canh cổng.
"Lục Dương?"
Tăng nhân nhìn thấy cái tên trên chứng minh, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thây khuôn mặt quen thuộc của Lục Dương, càng thêm kinh ngạc. Vị này chính là Lục Dương trong truyền thuyết sao?
Lục Dương thuận lợi vào thành, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
"Chỉ là lúc rời khỏi Phật quốc sẽ hơi phiền phức một chút, phải chuồn đi thôi."
Lục Dương thở dài, không chuồn đi không được, hắn không có ghi chép xuất cảnh, chỉ có ghi chép nhập cảnh, giải thích thế nào đây?
Nói với quan viên Đại Hạ rằng mình bị Niên Thú cưỡng ép đưa đi, chắc trừ Khương Bình An ra thì sẽ không ai tin đâu.
"Tây Thiên thành thật náo nhiệt. " Lục Dương thong dong đi dạo, ngắm nhìn phong cảnh, không khí ăn tết ở Tây Thiên thành còn náo nhiệt hơn cả Vấn Đạo Tông, ít nhất thì pháo hoa ở đây không nổ chết người.
Nơi này có thể dễ dàng bắt gặp những đứa trẻ ngồi xổm trên đất, dùng hương đốt pháo, Lục Dương đã lâu rồi không chơi, nhìn thấy liền ngứa ngáy tay chân, cũng ngổi xổm xuống chơi cùng đám trẻ. Hoặc là Lục Dương nhặt những quả pháo nhỏ chưa bị đốt trong đổng pháo đã cháy, gom lại một nắm, vừa đi vừa dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt một cái rổi ném sang một bên, chơi vô cùng vui vẻ.