Chương 1607: Sư môn đoàn tụ (1)
Chương 1607: Sư môn đoàn tụ (1)Chương 1607: Sư môn đoàn tụ (1)
- Gia đình cô nương đó chỉ là một gia tộc nhỏ bé không đáng nhắc đến, à không, là một gia tộc lớn. - Ta vốn là người tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, nên đã đồng ý. Hơn nữa sinh nhật ông cụ, ta cũng không thể đi tay không được, nên đã tùy tiện lấy một khối ngọc bội cực phẩm từ trong nhẫn trữ vật ra.
- Ai ngờ người nhà cô nương đó không biết hàng, nói quà của ta là đô giả, nói hắn ta quen biết người ở Đế thành, không thể nhìn nhầm được. Hắn ta còn nói ánh mắt cô nương đó không tốt, sao lại tìm một tên đạo lữ như ta.
- Lúc ông cụ đó đi ra, ta vừa nhìn đã biết ông ta mắc bệnh øì, chỉ là thiếu dương khí bẩm sinh, chỉ cần một giọt máu của ta là khỏi. Ta nói ta có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta, nhưng bọn họ không tin, còn mắng ta là kẻ lừa đảo. May mà ông cụ đó là người hiểu chuyện, nói có thể để ta thử một chút.
- Lúc ta định vạch trần thân phận thì người của Đế thành cũng đến chúc thọ. Ta không nhớ rõ là aI, chỉ nhớ là người hầu của người đó, nhưng hắn ta vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống hô 'Mạnh đại thiếu, sau đó vạch trần mọi chuyện với người nhà cô nương kia, còn nói sau này chỉ kết giao với cô nương đó.
Lục Dương: - ...
Chuyện này mà ngươi gọi là chuyện nhỏ? Ta ở chùa Tây Thiên còn không dám để lộ danh tính thật, ngươi lại có thể ngang nhiên khoe khoang thân phận của mình!
Lục Dương đưa linh quả mà Tuế Nguyệt Tiên cho Đường Truyền Võ, đặn dò hắn ăn theo thứ tự, sau đó mới quay về Thiên Môn Phong.
- Nhị đương øia, ngươi đã về rồi sao? Vân Mộng Mộng vui mừng chạy đến. Nàng đeo lên cổ Lục Dương một vòng hoa vừa kết xong: - Lúc ngươi bị Niên Thú mang đi, ta sợ muốn chết, cứ sợ ngươi xảy ra chuyện gì, may mà ngươi bình an trổ về.
- Ta có thể xảy ra chuyện øì được chứ.
- Đúng rôi, đây là đặc sản Phật quốc mà ta hứa tặng nøØươi.
Lục Dương lấy từ phía sau ra một mô hình bằng cát hình vuông. Mô hình được chế tác tinh xảo, mỗi chi tiết đều rất tỉ mi.
Đây là thứ Lục Dương làm trên đường trở về, nhân lúc còn có thân thể Tiên Nhân, hắn muốn thử luyện chế pháp bảo.
Tuy Lục Dương không biết luyện chế pháp bảo, nhưng dưới sự gia trì của thân thể Tiên Nhân, chỉ cần hắn tùy tiện luyện chế cũng có thể tạo ra pháp bảo cực phẩm. Không biết vì sao, trong đầu Lục Dương lại xuất hiện hai Øiọng nói, một giọng nói nói rằng Bất Hủ tiên tử đã thay hắn ta tặng đặc sản Phật quốc cho Vân Mộng Mộng rồi, giọng nói còn lại thì nói là không có chuyện đó.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lục Dương quyết định tặng Vân Mộng Mộng một món quà đặc biệt.
- Cảm ơn Nhị đương øgial Vân Mộng Mộng cười ngọt ngào, cần thận cất mô hình bằng cát đi, sợ làm hỏng nó.
- Nhị đương gia, mô hình này là nơi nào vậy?
Lục Dương nghiêm túc giới thiệu: - Vì một số lý do đặc biệt, gần đây nếu đến Phật quốc, ngươi sẽ khó có thể nhìn thấy chùa Tây Thiên hoàn chỉnh. Mô hình trong tay ngươi chính là chùa Tây Thiên hoàn chỉnh nhất, ngươi cứ coi như đã đến chùa Tây Thiên rồi nhé.
Vân Mộng Mộng vui thích ngắm nghía mô hình cát chùa Tây Thiên trong tay, không nõỡ buông xuống. Mô hình cát tỉnh xảo, tái hiện hoàn hảo chùa Tây Thiên trước khi bị hủy hoại.
- Chùa Tây Thiên đã xảy ra chuyện øì sao? Sao lại trở nên đổ nát thế này? Lục Dương đột nhiên vỗ đùi, phẫn nộ nói: - Tất cả là do Tư Thân Thần Quân của Đại Càn, vì tư lợi cá nhân mà đánh lén chùa Tây Thiên, khiến nơi này biến thành phế tích.
- Sao hắn có thể làm vậy chứ, thật quá đáng ghét! Vân Mộng Mộng đứng về phía chùa Tây Thiên, cảm thấy Tư Thân Thần Quân thật sự là kẻ xấu xa.
- Ừ, ta cũng thấy vậy. Lục Dương phụ họa.
Lúc này, Cam Điềm đi tới, nghe được cuộc trò chuyện của Lục Dương và Vân Mộng Mộng, sắc mặt có chút kỷ lạ, nhưng không nói øì.
- Đại sư tỷ nói sư môn chúng ta bốn người lần đầu tiên hội tụ đông đủ, tối nay muốn cùng nhau ăn bữa cơm, hỏi tiểu sư đệ có rảnh rỗi ăn đồ nướng không?
- Tất nhiên là có thời gian rồi, sao Đại sư tỷ lại nghĩ ta không có thời gian chứ? - Nàng nói có thể ngươi sẽ đi khắp nơi khoe khoang chuyện ngươi thành tiên tại Phật quốc, chưa chắc đã có thời gian.
Khóe miệng Lục Dương giật giật, Đại sư tỷ thật hiểu rõ hắn.
- Nhị sư huynh, ngươi thành tiên rồi sao? Vân Mộng Mộng ngưỡng mộ nhìn Lục Dương, quả nhiên Nhị sư huynh lợi hại!
Khóe miệng Lục Dương nhếch lên: - Nói ra thì dài lắm, chúng ta xuống núi mua chút nguyên liệu nấu an, vừa đi vừa nói.
Khi Nhị sư huynh và Tam sư huynh trổ về, trời cũng bắt đầu tối. Lục Dương tay xách nách mang đồ nướng mua từ quán - Lại Đến Một Lân Nữa- , Vân Mộng Mộng thì xách theo thức án mua từ Bách Hương Lâu.
Diệp Tử Kim đã bày sẵn bàn đài, thức ăn từ Bách Hương Lâu được bày biện đẹp mắt. Lục Dương phất tay phóng ra Tam Muội Chân Hỏa, nhanh chóng nhóm lửa nướng đồ ăn. Mùi thơm lan tỏa theo gió, bay khắp cả ngọn núi. Cam Điềm lôi cổ cầm ra, rót linh lực vào dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên. Tuy không bằng nàng tự mình gảy, nhưng cũng có bảy tám phần thần vận. Bản nhạc này có tác dụng hỗ trợ đột phá, ở thế tục khó mà nghe được.
- Tam sư muội, muội nói sư môn đoàn tụ, thiếu sư phụ có phải là không ổn lắm không?