Chương 1612: Thông báo tìm người
Chương 1612: Thông báo tìm ngườiChương 1612: Thông báo tìm người
Trung Thiên Đế Quân sao có thể không tức giận? Phân thân tuy đã chết ở chùa Tây Thiên, nhưng lúc đó tin tức vẫn được truyền về.
Nào có chuyện Tư Thần nói Tiên Nhân thân bí kia không biết viết chữ, nào có chuyện Tiên Nhân kia bảo Tư Thần quỳ là Tư Thần quỷ ngay, nào có chuyện hắn gặp Tiên Nhân kia là nhận vơ lung tung, nảo có chuyện hắn nuốt Tư Thần khiến Tư Thần sống chết không rõ.
"Rõ ràng là tên đó tự bạo mà, sao lại biến thành ta tự bạo? Ta cũng là người bị hại, phần thân của ta cũng mất tích rồi!"
Điều khiến Trung Thiên Đế Quân tức giận nhất chính là, những gì được miêu tả trên báo đều là sự thật khách quan, muốn phản bác cũng không biết phải bắt đầu từ đâu!
Bị thua đã đành, đằng này hình tượng cũng bị hủy hoại theo. "Kẻ nào viết ra những lời này?"
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy tên phóng viên viết bài báo ở một góc khuất trên tờ báo - Lục Dương, Vấn Đạo tông.
Nhìn thấy ba chữ "Vấn Đạo tông", Trung Thiên Đế Quân nhớ lại cảnh tượng vô số phân thân của mình ngã xuống ở Vấn Đạo tông, cơn giận trong lòng bùng lên đữ dội, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại. "Ta... Được rồi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không đáng vì chuyện cỏn con này mả mạo hiểm...
Tờ báo nhanh chóng nhận được sự hoan nghênh của người dân.
Lão Lưu trở về sau khi làm ruộng xong, tay cảm mấy tờ giấy, khoe khoang với hàng xóm: "Lão Trương, nhìn xem ta mua được øì này?"
"Cái gì thế?"
"Nghe nói là món đồ chơi mới của Vấn Đạo tông, gọi là báo chí, lúc về ta thấy mọi người tranh nhau mua, ta cũng mua một tờ, cũng không đắt, chỉ có năm đồng. "Mua đồ chơi làm øì?"
Lão Trương khịt mũi coi thường, nhìn thấy những dòng chữ chi chít trên tờ báo là hắn thấy ngán ngẩm rồi. "Cả hai chúng ta cộng lại có biết được hai mươi chữ không?"
"Cái này ngươi không biết rồi, thứ gọi là báo chí này không cần chúng ta đọc, nó có thể tự đọc."
"Thần kỳ vậy sao?" Lão Trương bắt đầu hứng thú, bất kể trên báo viết gì, chỉ cần có chức năng tự đọc là đã đáng giá năm đồng rồi. "Để ta nhớ xem nào, người bán báo nói là ấn vào đây. Trên mỗi mục của tờ báo đều có một vòng tròn, ấn vào vòng tròn nào thì mục đó sẽ tự động phát ra âm thanh.
Vòng tròn đó chính là điểm khởi động của trận pháp niệm chú, sau khi được kích hoạt sẽ hấp thụ linh khí xung quanh, chuyển hóa thành giọng nói.
Trận pháp giọng nói rất tinh vi, mỗi tờ báo đều khác nhau. Nếu dùng trận pháp để ¡in báo, mỗi tháng đêu phải điều chỉnh trận pháp ¡in ấn, rất phiên phức, không bằng trực tiếp nhờ Quan Sơn Hải cho tiện. "“Ƒu tiên là quá trình hấp thụ linh khí của trời đất, chuyển hóa thành linh lực của bản thân...
"Cảnh giới tu tiên được chia thành Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỷ, Kim Đan kỷ, Nguyên Anh kỳ... Trong đó, Luyện Khí kỷ là...
Lão Trương nghe đến đây, lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu ra: "Phi ra Nguyên Anh kỷ ở sau Kim Đan kỷ, ta cứ tưởng Kim Đan kỷ là lợi hại nhất”
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Lão Lưu kinh ngạc, tuy hắn cũng không đọc sách được mấy chữ, nhưng lúc này ngồi với lão Trương, hắn lại có cảm giác mình như một người đọc sách.
Lão Trương gãi đầu: "Chẳng phải tiên sinh kể chuyện thường nói "thiên kiêu Lục Thiên Nguyên Anh kỳ nghịch tập Kim Đan kỷ" hay sao?"
"Nghe tiếp đi:
"Ảo mộng chỉ cảnh, đưa bạn trải nghiệm thế giới khác biệt..."
"Vấn Đạo tông, trừ ma vệ đạo, tông môn chính nghĩa...
"..Theo điều tra, trận chiến ở chùa Tây Thiên có hai bên tham chiến...
Hai lão nông nhanh chóng bị nội dung trên báo thu hút, đối với họ mà nói, đây quả thực là một thế giới hoàn toàn mới.
Hơn nữa, khác với những cầu chuyện mà các tiên sinh kể, mỗi tiên sinh lại kể một kiểu khác nhau, thậm chí còn mâu thuẫn với nhau, khiến hai lão nông hoang mang không biết đâu mà lần, không biết nên tin ai.
Nhưng "Tu Tiên nguyệt báo" thì khác, đây là báo do Vấn Đạo tông xuất bản, nội dung chắc chắn là thật, hơn nữa muốn nghe bao nhiêu lần cũng được.
Tình huống tương tự cũng diễn ra ở khắp nơi trong Đại Hạ. "Tu Tiên nguyệt báo" - loại hình truyền thông hoàn toản mới này vừa ra mắt đã nhận được sự yêu thích của đông đảo người dân, thậm chí còn xuất hiện tình trạng cung không đủ câu.
"Xem ra in ít quá rồi?" Lục Dương nghe các sư đệ sư muội báo lại tờ báo bán hết veo rất nhanh, không khỏi kinh ngạc. Hắn đã cho in rất nhiều rồi mà vẫn không đủ bán.
Các sư đệ sư muội nhìn Lục Dương với ánh mắt ngưỡng mộ, Lục Dương sư huynh luôn có những ý tưởng kỳ diệu, không biết bao giờ bọn họ mới có thể sánh bằng.
"Vậy bảo Quan Sơn Hải tiếp tục in đi"
Đã có Quan Sơn Hải, muốn in bao nhiều cũng được. "Chỉ là mục truyện ngắn vẫn chưa ưng ý lắm” Truyện ngắn do Lục Dương viết lấy cảm hứng từ cầu chuyện Mạnh Cảnh Chu giả làm đạo sĩ đến chúc thọ một tiểu gia tộc, xem như là một cầu chuyện ngắn.
Nhưng Lục Dương cảm thấy văn phong của mình còn non kém, cầu chuyện viết ra thiếu đi chút gì đó hấp dẫn, cần phải trau chuốt thêm.