Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 1620 - Chương 1620: Kiểm Tra Để Lọt Bổ Sung (2)

Chương 1620: Kiểm tra để lọt bổ sung (2)

Chương 1620: Kiểm tra để lọt bổ sung (2)

"Nhất kiếm hóa vạn kiếm!" Dưới chân Lục Dương đột nhiên mọc lên vô số lưỡi kiếm, san sát chĩa lên trời, giống như những ngọn núi nhỏ, hạn chế phạm vi di chuyển của Mạnh Cảnh Chu.

"Đại Nhật Nham Tương tiễn!"

Trên cơ thể pháp tướng khổng lồ chảy ra dung nham nóng bỏng, dung nham sôi trào, bộc phát mặt đất, thiêu đốt không đian, ngay cả linh lực cũng trở nên nóng rực, tu sĩ cùng cấp cũng không dám luyện hóa loại linh lực này sẽ bị bỏng kinh mạch. Dung nham lơ lửng giữa không trung, không ngừng xoay tròn, biến thành từng mũi tên dung nham bắn ra với tốc độ chóng mặt! "Tốt lắm!"

Mắt Lục Dương sáng lên, biết ngay lão Mạnh còn giấu chiêu hay ho.

Lưỡi kiếm tụ tập trước mặt Lục Dương tạo thành một bức tường kiếm, mũi tên dung nham vừa chạm vào tường kiếm liên bị kiếm khí chấn vỡ tan tành.

Mạnh Cảnh Chu nhân cơ hội lao lên tấn công, hai chiếc khiên chắn va chạm, đều võ vụn.

Hai người bị đánh bay bởi lực đạo của đối phương, Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng ổn định thân hình, thừa dịp Lục Dương chưa kịp trở tay, lập tức lao tới! Pháp tướng cúi người áp sát, Lục Dương bị ép phải từ bỏ việc dùng kiếm, chuyển sang cận chiến. Lục Dương tung một quyền vào pháp tướng của Mạnh Cảnh Chu, phát hiện pháp tướng của hắn còn cứng hơn cả thân thể của mình, không cách nào phá võ phòng ngự, ngược lại, mỗi đòn tấn công của pháp tướng đều khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Lục Dương thi triển Pháp Thiên Tượng Địa chỉ đơn thuần là biến cơ thể to lên, còn pháp tướng của Mạnh Cảnh Chu là dựa trên cơ sở thân thể hắn, được tăng cường thêm một bước nữa. Vốn dĩ thân thể Mạnh Cảnh Chu đã cứng cỏi hơn Lục Dương, nay lại được pháp tướng gia trì, nếu so sánh về sức mạnh và phòng ngự, Lục Dương chắc chắn sẽ thất thế. "Sao hả lão Lục, dùng binh khí thì không bằng ta, cận chiến ngươi cũng chịu thua rồi.

Mạnh Cảnh Chu cười ha hả, thấy Lục Dương không sử dụng kiếm trận Diệt Tiên, chứng tỏ hắn chỉ muốn thử nghiệm khuyết điểm của Pháp Thiên Tượng Địa.

Bây giờ khuyết điểm đã bộc lộ, cũng nên kết thúc rồi! "Hám Thiên Bát Thức!" Pháp tướng thi triển Hám Thiên Bát Thức, uy lực hủy thiên diệt địa, đánh cho Lục Dương liên tục bại lui. Cho dù Lục Dương có thể đố được thì thân thể cũng không chịu nổi.

"Thiếu chiêu thức phòng ngự trôi...

Lục Dương nhớ lại những chiêu thức mình đã học, phần lớn đều là công kích, phòng ngự thì ít ôi vô cùng. "Hình như cũng có một cái!"

"Lão Mạnh, đừng tưởng pháp tướng cứng là ngon, ta cũng có chiêu thức phòng ngự, Trượng Lục Kim Thân!"

Một kim thân cao một trượng xuất hiện, hai người đang đánh nhau kịch liệt bỗng nhiên dừng lại. "Ha ha ha ha... Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười, cười đến mức bụng đau quặn, pháp tướng suýt chút nữa thì tan biến. Khóe mắt Lục Dương giật giật, hắn cao trăm trượng, Trượng Lục Kim Thân còn chưa bằng một bàn tay của hắn, cho dù phòng ngự cao thì có tác dụng øì chứ.

"Có cách rồi!"

Lục Dương đột nhiên ngộ ra.

"Trượng Lục Kim Thân, Trượng Lục Kim Thần, Trượng Lục Kim Thân... Lục Dương niệm chú, tạo ra vô số Trượng Lục Kim Thân, dán kín mít trên người, từ đầu đến chân, không chừa một kẽ hở. Lục Dương lả nuốt chửng đất đá và linh khí mới biến to, linh lực của hắn bây giờ nhiều gấp bội so với lúc trước, có thể liên tục thi triển Trượng Lục Kim Thân.

"Thế nào?" Lục Dương vênh váo khoe bộ giáp của mình, lần này phòng ngự chắc chắn là đủ.

Mạnh Cảnh Chu khẽ rùng mình, lão Lục be bét người những tiểu nhân, trông kì dị vô cùng, thậm chí hắn còn cảm thấy tà môn đến mức, nói Lục Dương là ma đầu cũng không ngoa. "Hám Thiên Bát Thức!" Tuy hình dạng có chút khó coi, nhưng lực phòng ngự là thật, Mạnh Cảnh Chu thi triển Hám Thiên Bát Thức đánh lên người Lục Dương, Trượng Lục Kim Thân đã hóa giải phần lớn lực đạo, Lục Dương chẳng hề hấn øì.

"Chậc chậc, đúng là có tác dụng thật" Mạnh Cảnh Chu không ngờ dùng Trượng Lục Kim Thân làm giáp lại có lực phòng ngự cao đến vậy, quả nhiên là không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]

"Như vậy, Pháp Thiên Tượng Địa coi như đã hoàn thiện rồi"

Lục Dương cười hắc hắc, tìm lão Mạnh thử chiêu quả nhiên là cách kiểm tra và bổ sung thiếu sót tốt nhất.

"Rừng bạch đàn của ta! Hai đứa ranh con kia, các ngươi đang làm cái quái gì vậy, đây là nơi để các ngươi đánh nhau sao!" Tam trưởng lão chú ý đến động tĩnh bên này, tức giận đến mức mặt mày tím tái, hai tên nhóc này đánh nhau, uy lực không thua kém gì Hợp Thể kỳ giao chiến, đất đai, rừng cây đều bị hủy hoại!

Mặt đất bị thiêu đốt ở nhiệt độ cao biến thành thủy tỉnh, cây cối thì đã hóa thành tro bụi.

Tông môn rộng lớn như vậy, hai đứa bầy không tìm chỗ khác đánh nhau à? Đặc biệt là rừng cây này, Tam trưởng lão nổi giận, không hề nương tay, mỗi người một quyền, đánh Lục Dương và pháp tướng của Mạnh Cảnh Chu lún sâu xuống đất, chỉ còn mỗi cái đầu.

Tam trưởng lão trừng mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu: "Không giáo huấn ngươi một trận thì ngươi không biết trời cao đất dày là gì, mau cút sang Di Sơn Điền Hải tông lao động công Ích hai tháng cho tat"

Di Sơn Điền Hải tông là tông môn chuyên trách xử lý hậu quả sau khi tu sĩ đánh nhau, khôi phục lại địa hình.

Mạnh Cảnh Chu liên tục øật đầu.

Lục Dương là đô đệ của Bất Ngữ đạo nhân, Tam trưởng lão không quản được.

Đợi Tam trưởng lão rời đi, hai người mới chui ra khỏi mặt đất, người đây bụi đất, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. "Đều tại ngươi, tự nhiên lôi ta ra thử chiêu."

"Chuyện bé xé ra to, không phải chỉ là đi Di Sơn Điền Hải tông học tập hai tháng thôi sao, ta đi cùng ngươi là được."

Bình Luận (0)
Comment