Chương 1624: Tiên phủ thần công
Chương 1624: Tiên phủ thần côngChương 1624: Tiên phủ thần công
Lúc đầu, Lục Dương cảm thấy rất đáng tiếc khi không thể sử dụng thần thức trong tinh không mênh mông, thần bí, và hộp thế giới của tu sĩ. Nhưng sau khi nghe Bất Hủ tiên tử miêu tả, hắn đột nhiên cảm thấy Bắc Đầu Thất Tinh cũng chẳng có øì ghê øớm.
- Ứng Thiên Tiên bọn họ rảnh rỗi quá nhỉ? Lục Dương buột miệng nói. Bốn người các ngươi nếu thật sự không có việc øì làm thì nên nghĩ cách đột phá Siêu Thoát cảnh đi. - Sao có thể rảnh rỗi được, bọn họ bận rộn lắm, ngày nào cũng bận rộn truyền đạo, giảng kinh, thay đổi địa hình. Ta mời bọn họ đến nhà ăn cơm cũng không rảnh, chỉ có Tiểu Linh Liên Y là trầm tính không có nhiều chuyện như vậy, thường xuyên đến chơi.
Lục Dương cảm thấy sự bận rộn của Ứng Thiên Tiên cũng có thể lý giải được.
- Sau khi địa hình được xây dựng xong, các tu sĩ đều rất cẩn thận khi chiến đấu, sợ phá hủy tâm huyết của bốn người Ứng Thiên Tiên. Trên thực tế, Khổng Tông chủ nhìn các đệ tử đang ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ vào núi non, không khỏi cảm thán:
- Tiểu Lục, Tiểu Mạnh, các ngươi nhìn xem, dãy núi này đẹp biết bao. Ngọn núi cao kia giống như đầu trầu, chỗ này là thân trâu, ngọn núi kia là đuôi trâu, cho nên mới gọi là dãy Thanh Ngưu. - Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, ta đều cảm thán quỷ phủ thần công của tạo hóa có thể tạo ra cảnh sắc kỳ vĩ, tú lệ như vậy.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
- Đây cũng là lý do ban đầu ta chọn gia nhập Di Sơn Điền Hải tông, ta không muốn nhìn thấy các tu sĩ ra tay phá hủy kiệt tác của tự nhiên.
Lục Dương đứng sau lưng Khổng Tông chủ, muốn nói lại thôi. Hắn muốn nói đây không phải là kiệt tác của tự nhiên, mà là kiệt tác của bốn vị tiên thời Thượng Cổ, nhưng lại sợ nói ra sẽ làm tổn thương trái tim của Khổng Tông chủ.
Đại sư huynh sống gần một ngàn năm còn không nhịn được mà nói nhãng nói cuội, Khổng Tông chủ sống hơn hai ngản năm, lẽ nào tâm lý cũng không bình thường?
- Không phải quỷ phủ thần công, mà là tiên phủ thần công. Tất cả đều là do Ứng Thiên Tiên dùng búa đập ra.
Bất Hủ tiên tử cảm thấy Khổng Tông chủ học thức nông cạn, ngay cả thành ngữ cũng dùng sai, vẫn là Tiểu Dương Tử có học thức.
Ví dụ như vừa rồi, nàng chỉ nói là búa, còn chưa nói rõ là loại búa nào, vậy mà Tiểu Dương Tử đã biết là búa tạ.
Ngược lại, tên họ Khổng này nhìn thì có vẻ nho nhã, lịch sự, nhưng vừa nói chuyện là lộ tẩy, kém xaTiểu Dương Tử.
Công tác chuẩn bị đã hoàn tất, hai vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỷ cũng đã đến dãy Thanh Ngưu.
Bọn họ nhìn thấy Khổng Tông chủ thì sửng sốt, đầu tiên là kinh ngạc vì sao một nhân vật cấp bậc như Khổng Tông chủ lại đến đây, sau đó thì mừng rõ trong lòng.
Không ngờ danh tiếng của bọn họ lớn như vậy, ngay cả Khổng Tông chủ cũng phải đích thân đến xem bọn họ tỷ thí!
- Tiểu Tẫn, hai người lần này tỷ thí là có lai lịch gì? Khổng Tông chủ gọi đại đệ tử Phương Tãn đến hỏi.
- Hai người này là lão tổ của hai gia tộc ngàn năm gần đây, một người tên là Tống Tuấn Hào, một người tên là Ninh Tử Hào. Lúc trẻ, hai người bọn họ từng cùng nhau sáng tạo ra một số thành tựu, được xưng là 'Song Hào thiên kiêu.
- Hiện tại, mọi người đều gọi bọn họ là 'Song Hào lão thiên kiêu.
Khổng Tông chủ do dự một chút: - Ngươi chắc chắn đó là lời khen ngợi? - Ít nhất thì ở đây là lời khen ngợi.
- Thôi được.
Khổng Tông chủ không nói øì thêm, phất tay ra hiệu mọi người lùi ra xa một chút, bọn họ đến đây là để dọn dẹp chiến trường, đừng làm ảnh hưởng đến trận đấu của Song Hào lão thiên kiêu.
Song Hào lão thiên kiêu biết được Khổng Tông chủ có mặt liền như được trở về thời kỷ đỉnh cao, khí thế ngút trời, tốc độ vận chuyển pháp lực cũng nhanh hơn trước rất nhiều. - Lão Tống, ra chiêu đi!
- Vậy ta không khách khí nữa, Tiềm Long xuất thết
- Bích Du Ba Đào quyết! Hai vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ danh tiếng lẫy lừng ra tay quả nhiên bất phàm. Thổ Long từ dưới đất chui lên, phát ra tiếng gầm rú, nước hồ cuồn cuộn, sóng dâng trào.
Có lẽ là do bị kích thích bởi sự hiện diện của Khổng Tông chủ, hai người cảm thấy trạng thái hiện tại của mình tốt chưa từng thấy, đầu óc minh mẫn hơn, chiêu thức thi triển ra đều là những chiêu thức cao siêu, ẩn chứa sự tính toán sâu xa, từng bước đều nhằm mục đích giành chiến thắng, thể hiện rõ sự toan tính của hai bên! Pháp bảo mà bọn họ lấy ra đều là những bảo vật hiếm có, có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng nổi vào những thời khắc quan trọng.
Hai người đại chiến ba trăm hiệp, đấu đến bất phân thắng bại!
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lén ngáp một cái, Song Hào lão thiên kiêu đánh nhau chẳng có gì mới mẻ, uy lực cũng không lón, nøay cả Nguyên Anh hậu kỳ như bọn họ còn đánh đẹp mắt hơn.
Cuối cùng, ở hiệp thứ ba trăm, Tống Tuấn Hào đã đột phá tâm cảnh vào thời khắc mấu chốt, chạm đến cánh cửa Hóa Thần kỳ, đạt đến nửa bước Hóa Thần.
- Ta thua. Ninh Tử Hào chán nản nhận thua.
Tống Tuấn Hào lạnh lùng nói: - Theo như thỏa thuận, tiền sửa chữa lần này do Ninh gia các ngươi chỉ trả.
- Haiz... Ninh Tử Hào thở dài, lần này đúng là mất máu quá nhiều.
Song Hào lão thiên kiêu còn muốn mời Khổng Tông chủ nhận xét đôi lời, nhưng tìm một vòng cũng không thấy người của Di Sơn Điền Hải tông đâu, đành phải bỏ cuộc, mỗi người trở về gia tộc của mình.
Sau khi trận đấu kết thúc, người của Di Sơn Điền Hải tông mới từ trong bóng tối đi ra, bọn họ ẩn nấp là để tránh làm phiền đến trận đấu.
Dãy Thanh Ngưu lúc này đã bị tàn phá nặng nề, đỉnh núi bị san bằng, nước hồ dâng trào, vô số cây cối bị đổ rạp. Nếu là người không quen thuộc với dãy Thanh Ngưu chắc chắn sẽ không thể nhận ra đây là dãy Thanh Ngưu.
Điều này càng làm nổi bật vai trò của các đệ tử Di Sơn Điền Hải tông. Bọn họ lấy lưu ảnh cầu ra, đối chiếu với hình ảnh dãy Thanh Ngưu trước khi chiến đấu để khôi phục lại nguyên trạng.