Chương 1641: Cái này gọi phong hiểm cực t...
Chương 1641: Cái này gọi phong hiểm cực t...Chương 1641: Cái này gọi phong hiểm cực t...
- Chưa xin lỗi đã muốn chạy? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Thấy vậy, Quy Nguyên Thiên Tôn lập tức đuổi theo, tên này thật không biết phép tắc, đánh thua không nhận thua đã đành, lại còn không thèm xin lỗi!
- Bị bệnh à! Ta không cần hộp nữa là được chứ gi! Tư Lôi Thần Quân tức giận, lần nữa hóa thành lôi điện, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Quy Nguyên Thiên Tôn. Khoảng cách quá xa, Quy Nguyên Thiên Tôn cũng không thể nào cưỡng ép hợp thể được nữa.
Đúng lúc này, Lục Dương phát hiện Vân Mộng Mộng đang chạy như bay về phía này.
Nghe nói Di Sơn Điền Hải tông nằm ở nơi hẻo lánh, khó tìm, Vân Mộng Mộng sợ mình không tìm được, nên đã đến khu vực lân cận tìm kiếm. Nàng ta vừa nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa kia liên đoán ngay đó chính là Di Sơn Điền Hải tông, không chút do dự chạy đến. Lục Dương vội vàng truyền âm cho Vân Mộng Mộng: - Mộng Mộng tỷ, chặn tên kia lại!
- Không thành vấn đẻ.
Vân Mộng Mộng không ngờ mình vừa đến đã được Nhị đương gia giao phó trọng trách, liền quyết tâm dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Oành!
Vân Mộng Mộng tự bạo. Tư Lôi Thần Quân nào đã gặp tình huống này bao giờ, bị nổ cho tan tành mây khói, khôi phục hình dạng ban đầu, bị thương không nhẹ. Thấy vậy, Quy Nguyên Thiên Tôn mừng rỡ, tăng tốc lao đến: - Đạo hữu làm tốt lắm! Giúp ta bắt tên nhóc này lại!
Vân Mộng Mộng giật mình, sao lại bay về phía ta? Oành!
Vân Mộng Mộng làm theo lời Lục Dương dặn, bất kể là ai, cứ bay về phía mình là chặn lại. Quy Nguyên Thiên Tôn không ngờ Vân Mộng Mộng lại tự bạo lần nữa, trực tiếp choáng váng. Đạo hữu, ngươi là người phe nào vậy? Vừa trải qua một trận đại chiến, linh lực còn chưa khôi phục bao nhiêu, làm sao chịu nổi uy lực của tự bạo?
- Đạo hữu...
Âm âm âm!
Thấy Quy Nguyên Thiên Tôn còn sống, Vân Mộng Mộng tiếp tục tự bạo, trực tiếp khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Rất nhanh, Vân Mộng Mộng một tay xách Quy Nguyên Thiên Tôn, một tay xách Tư Lôi Thân Quân, chạy đến trước mặt Lục Dương để lĩnh
- Nhị đương gia, ta đã làm theo lời ngươi dặn, bắt hết bọn họ rồi đây.
- Ai ai ai, Mộng Mộng tỷ, đừng nói bậy, ta đầu có bảo tỷ làm vậy. Thấy Vân Mộng Mộng xách Quy Nguyên Thiên Tôn chạy về phía này, Lục Dương vội vàng phủi sạch quan hệ. - Hả? Bắt nhầm người à? Nhị đương øia, ngươi không cần người này sao? Lục Dương chỉ vào Quy Nguyên Thiên Tôn, Vân Mộng Mộng giả vờ định ném hắn sang một bên, khiến Lục Dương sợ hãi vội vàng ngăn cản.
- Đừng ném, đừng ném, ta cần.
- Vậy là không bắt nhầm rồi.
Vân Mộng Mộng vui vẻ nói, cảm thấy cuối cùng mình cũng giúp được Nhị đương Øia một việc, trong lòng tràn đầy cảm giác thành công.
- Lục sư đệ, vị này là... Phương Tẵãn cẩn thận hỏi thăm thần phận của Vẫn Mộng Mộng. Vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến, vị tiền bối này chỉ bằng một chiêu đã đánh ngất cả Quy Nguyên Thiên Tôn và Tư Lôi Thần Quân.
Tuy rằng hai vị Bán Tiên kia đã tiêu hao quá nhiều linh lực, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà tu sĩ Độ Kiếp kỳ có thể làm được.
- Là đại ca của ta.
Vân Mộng Mộng tự hào nói, sau đó mới giật mình nhận ra mình lỡ lời.
A, nói sai rồi, Đại đương gia mới là đại ca.
- Nhị đương gia là đại ca... - Là đồng môn, chúng ta là đồng môn.
Lục Dương vội vàng chen ngang, Mộng Mộng tỷ, tỷ cái øì cũng dám nói ra ngoài.
- Đồng môn? Phương Tẵn nghi ngờ nhìn Lục Dương và Vân Mộng Mộng, đồng môn với nhau mà lại gọi là - Nhị đương gia- ?
Chẳng lẽ các ngươi là sơn tặc?
Phương Tẵn cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, có thể bắt được Tư Lôi Thân Quân mới là quan trọng nhất, không cần lo lắng hắn ta trả thù.
Tuy rằng Di Sơn Điền Hải tông chỉ là người bị hại, theo lý mà nói thì không liên quan gì đến Tư Lôi Thần Quân, nhưng nhìn thái độ của hắn ta, cộng thêm việc đánh không lại Quy Nguyên Thiên Tôn, rất có thể sẽ trút giận lên đầu bọn họ.
- Tam trưởng lão nói hai người có thể về tông môn rồi, không cần phải ở lại Di Sơn Điền Hải tông lao động nữa.
Vân Mộng Mộng nhớ đến mục đích chuyến đi này, bắt hai tên Bán Tiên chỉ là tiện tay, mục đích chính là đến đón hai người bọn họ về.
- Mà này, Di Sơn Điền Hải tông ở đâu vậy? Tam trưởng lão nói tông môn này phong cảnh tú lệ, bốn mùa đều đẹp như tranh vẽ. Vân Mộng Mộng đưa tay che trán, nhón chân nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy nơi nào được gọi là - phong cảnh tú lệ-.. Lục Dương im lặng quay đầu, nhìn Di Sơn Điền Hải tông bị nước lũ bao phủ, núi non sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, cảm thấy cho dù hắn và lão Mạnh có muốn ở lại lao động cũng không còn cơ hội.
Hơn nữa, bọn họ đã tìm được Quy Nguyên sư tổ, bắt được Tư Lôi Thần Quân, hai chuyện lớn đã hoàn thành, cũng nên về tông môn báo cáo.
- Mộng Mộng tỷ, chúng ta về thôi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lưu luyến chia tay Thái Thượng trưởng lão, Khổng Tông chủ và Phương Tãn.
- Kim tiền bối, Khổng tiền bối, Phương sư huynh, cáo từ.
Khổng Tông chủ nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rời đi, trong lòng vô cùng áy náy. Hai người suýt nữa thì gặp chuyện không may ở tông môn của mình, nếu thật sự có chuyện øì xảy ra, hắn làm sao còn mặt mũi nào mà gặp Tam trưởng lão nữa.
- Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao?