Chương 1643: Đái sư huynh, Vấn Đạo tông ...
Chương 1643: Đái sư huynh, Vấn Đạo tông ...Chương 1643: Đái sư huynh, Vấn Đạo tông ...
Lục Dương cùng mọi người hóa thành một luồng sảng, lao vun vút trên không trunø, xuyên qua sơn môn, rừng trúc, thắng tiến đến đại điện Nhiệm Vụ.
- Mộng Mộng tỷ nói Đại sư tỷ đi thăm bạn, hiện tại không có ở tông môn, xem ra chỉ có thể đến tìm Đái sư huynh báo cáo tình hình trước vậy.
Dòng suối uốn lượn chảy qua rừng trúc, một chú sông linh thò nửa đầu ra khỏi mặt nước, thổi bong bóng một cách chán chường. Nó ngáp một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Lục Dương cùng mọi người bay qua. Nhìn thấy Lục Dương đang cõng một người trên vai, miệng nó há hốc nửa ngày không khép lại được. Nó dụi dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì Lục Dương đã bay đi mất.
- Gặp ma sao?
Trong căn phòng sâu nhất của đại điện Nhiệm Vụ, người phụ trách đại điện Đái Bất Phàm đang xử lý những phần báo cáo nhiệm vụ Cuối cùng.
- Xong rồi!
Đái Bất Phàm thoải mái duõỗi lưng một cái. Công việc đã hoàn thành, vất vả cả ngày, hiện tại chính là lúc hắn thư giãn nhất trong ngày.
Hắn thi triển pháp thuật rửa sạch bút lông, xoay xoay cây bút trên đầu ngón tay.
- Không biết tình hình bên Di Sơn Điền Hải tông thế nào rồi, hai tên nhóc kia có gây chuyện gì không nhỉ?
Đái Bất Phàm nhớ đến mấy ngày trước, trên nguyệt san Tu Tiên có đăng một bài viết ca ngợi hơn mười tu sĩ Đại Hạ dũng cảm, chủ động đi khôi phục địa thế. Hắn biết ngay đây chắc chắn là - chiến tích- của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Tuy nhiên, đây cũng là chuyện tốt, Đái Bất Phàm rất vui khi thấy như vậy. - Dù có vấn đề gì thì chắc cũng không lớn lắm đâu. Phương Tân sư đệ có nhắn lại là đã - mua bảo hiểm- rồi.
Đái Bất Phàm lấy bức thư hồi âm của Phương Tãn ra, trên đó chỉ vỏn vẹn một chữ: - Mua.
Ngắn gọn hơn cả tin nhắn của hẳn.
- Mua là được rồi.
- Đái sư huynh, ngươi ở đâu vậy? Giọng nói lễ phép của Lục Dương vang lên từ bên ngoài, kèm theo tiếng ØÕ cửa.
- Vào đi.
Lục Dương cười tủm tỉm bước vào phòng khiến Đái Bất Phàm có chút nghi hoặc: - Không phải đệ cùng Mạnh sư đệ đến Di Sơn Điền Hải tông học tập hai tháng sao? Mới có một tháng mà, sao đã về rồi?
- Đại sư huynh, có chuyện tốt, có chuyện tốt đây! Đệ và lão Mạnh vui quá nên phải đến báo tin vui cho nøØươi nøay! Giọng điệu Lục Dương vô cùng phấn khích, hai mắt sáng rực.
- Chuyện tốt gì vậy? Đái Bất Phàm vuốt ve cây bút lông, trong lòng thầm nghĩ: Hai tên nhóc này ra ngoài một chuyến mà cũng có thể nhặt được chuyện tốt sao?
- Lão Mạnh, mau mang người vào đây!
Lục Dương hướng ra cửa hồ lớn.
- Rồi, rồi đây! Mạnh Cảnh Chu vội vàng khiêng một tấm chiếu có người nằm trên đó đi vào phòng. Người nằm trên chiếu là một tráng hán khôi ngô, nhưng đang hôn mê bất tỉnh.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đồng thanh nói với Đái Bất Phàm: - Đại sư huynh, chúng ta đã tìm được vị sư tổ của Vấn Đạo tông rồi!
- Cái øì? Quy Nguyên sư tổ? Nhìn thấy Quy Nguyên Thiên Tôn, người đã mất tích tâm vạn năm đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, Đái Bất Phàm kinh hãi đến mức đánh rơi cả bút lông, ngã ngửa ra sau, kéo theo cả chiếc ghế ngã lăn quay trên đất.
Hắn vội vàng bò dậy, chạy đến bên cạnh Quy Nguyên Thiên Tôn, kiểm tra tình hình.
Vẫn còn sống, nhưng đang hôn mê.
- Sao lại hôn mê thế này? Lúc này, Vân Mộng Mộng kéo Tư Lôi Thần Quân đi tới: - Nhị đương øia bảo ta đánh ngất hắn.
- Ta bảo muội ngăn hắn lại cơ mài
Vân Mộng Mộng biện minh: - Nhưng ta chỉ biết chiêu đó thôi, dùng chiêu khác không ngăn được hắn.
Sau một thời gian dài ở chung, Vân Mộng Mộng cũng đã thông minh hơn rất nhiều. Nàng ta hiểu ý của Lục Dương, - ngăn cản- ở đây có nghĩa là đánh ngất đối phương. Nghe vậy, Đái Bất Phàm cảm thấy như máu dồn lên não, đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng. Lục Dương vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, không kịp giải thích tình huống lúc đó với Vân Mộng Mộng nữa.
- Đái sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Đừng gọi ta là sư huynh nữa, đệ mới là sư huynh... Không đúng, đệ là sư tổ của ta mới đúng!
Trước đây, hắn từng nghe Tiên Thiên Đạo Nhân kể lại, vừa øðặp mặt đã bị Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu treo lên dọa nạt bằng roi. Bây giờ, Lục Dương vừa đặp mặt đã đánh ngất Quy Nguyên Thiên Tôn.
Tên nhóc này đúng là khắc tỉnh của các sư tổ mài!
Lúc này, Quy Nguyên Thiên Tôn trên chiếu rơm khế rên rỉ, chậm rãi mở mắt ra. Vừa lúc đó, Vân Mộng Mộng tò mò cúi xuống nhìn hắn. Quy Nguyên Thiên Tôn giật mình nhảy dựng lên, phòng bị nhìn chằm chằm Vân Mộng Mộng.
- Ngươi là ai? Thuộc phe nào?
- Ta là người của nhị đương øia.
- Nhị đương gia là ai? Nghe đến cái tên - nhị đương gia- , Quy Nguyên Thiên Tôn càng thêm cảnh giác. Vân Mộng Mộng đã lợi hại như vậy, nhị đương gia rốt cuộc là nhân vật tâm cỡ nào? Mạnh Cảnh Chu vội vàng lên tiếng hòa giải: - Tổ sư, đều là hiểu lâm, tất cả đều là người một nhà.
- Người một nhà? Quy Nguyên Thiên Tôn nghi nøờỡ nhìn mọi người trong phòng: Tư Lôi Thân Quân, Vân Mộng Mộng, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Đái Bất Phàm.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên ngọc bội của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
- Ngọc bội Vấn Đạo tông? Hai đứa là đệ tử Vấn Đạo tông?
- Tổ sư, nơi này chính là Vấn Đạo tông.