Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Ta Là Tâm Ma (1)

Chương 174: Ta là tâm ma (1) Chương 174: Ta là tâm ma (1)

- Không thể tức giận, không thể tức giận, ta cần lẳng lặng ngồi xuống ba ngày, trong thời gian này không thể rời khỏi trạng thái nhập định.

Bất Ngữ đạo nhân lặp đi lặp lại khuyên bảo mình không thể tức giận.

Bảy vị trưởng lão cười trên nỗi đau của người khác, lão Cửu cả ngày trêu đùa bọn hắn, hôm nay có cơ hội chế giễu, tự nhiên chạy đến đây chế giễu, loại cơ hội này là cả một đời cũng không có lần hai.

- Ta nói lão Cửu vẫn là quá hẹp hòi đi, có một đồ đệ rất có thiên phú là chuyện tốt mà, sao lại khí tắc máu não rồi?

- Nói mò, sao có thể gọi cái này là tắc máu não? Cái này rõ ràng là người thực vật.

Bất Ngữ đạo nhân rốt cuộc nhẫn không nổi, giận dữ hét:

- Các ngươi đừng khinh người quá đáng!

Đến cùng là ai tiết lộ chuyện của hắn?

Tiểu Vân? Không đúng, ta đánh không lại nàng.

Nhất định là Lục Dương.

- Lão Cửu ngươi cũng có hôm nay!

Ba đại gia cười trên nỗi đau của người khác cười nói.

Khi Ba đại gia còn trẻ tuổi đã ưa thích hoa hoa cỏ cỏ, lúc ấy Bất Ngữ đạo nhân nói có một loại phương pháp tu hành như thảo mộc, vùi người mình vào trong đất, lộ đầu ra, dùng thân thể cảm ngộ linh khí trong đại địa, tu vi có thể tăng trưởng.

Ba đại gia đến nay cũng không nguyện nhớ đến chuyện ngu xuẩn trước đây của mình.

Sỉ nhục cả đời a.

- Xem đây! Ăn một kiếm của ta!

Bất Ngữ đạo nhân thi triển Tứ Tuyệt Kiếm Trận, đánh tới đám người, bảy vị trưởng lão trong nháy mắt làm tốt tư thái phòng ngự, cổng vào động phủ chợt hiện lôi đình, ngăn cản kiếm trận công kích.

Bảy vị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, phòng ngự của Vân Chi vẫn quá đáng tin cậy.

- Ha ha, kiếm pháp của lão Cửu ngươi đã thụt lùi, kiếm chiêu đến động khẩu nho nhỏ đều ra không được, nếu đổi thành ta, đã sớm đi ra!

Ba đại gia không hề cố kỵ cười nói.

Bất Ngữ đạo nhân cười lạnh một tiếng:

- Nếu các ngươi có bản lĩnh, cứ đánh mở cửa hang.

- A, chỉ là cửa hang, mở ra có khó gì.

Ba đại gia đánh ra một chưởng, thanh thế to lớn, đánh vào cổng vào động phủ, giống như vẫn bị lôi đình đánh nát.

- Ngoài ý muốn, lại đến!

Ba đại gia không tin tà, lại lần nữa nếm thử, công kích vẫn như cũ bị lôi đình hóa giải.

Cái trán của hắn nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh:

- Ta đã tính toán ra vị trí trận nhãn, nhưng thủ đoạn công phạt của ta có hạn, còn xin chư vị giúp ta một chút sức lực!

Sáu vị trưởng lão vui vẻ đáp ứng.

Bảy vị trưởng lão đồng thời phát lực, công kích vị trí trận nhãn Ba đại gia nói tới, nhất thời sấm sét vang dội, toàn bộ rừng cây tùng tràn ngập hỗn độn cùng hào quang, phi thường doạ người.

Phong ấn trong động phủ giống như bị chọc giận, dâng lên một cỗ hấp lực, giống như có thể hút vào hết thảy sự vật trên thế gian, bảy vị trưởng lão thấy tình thế không ổn, thi triển các loại thủ đoạn chạy trốn, đều không địch lại hấp lực, bị hút vào động phủ.

Bảy vị trưởng lão: - ...

Bất Ngữ đạo nhân rất cảm động, đây chính là tình nghĩa huynh đệ chân thành tha thiết sư sao, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

...

Vân Chi đang dùng cơm bỗng nhiên dừng lại một chút, nàng phát giác được phong ấn lưu lại cho sư phụ bị xúc động.

Người Vấn Đạo tông có các loại kỳ tư diệu tưởng, Vân Chi lo lắng có người cưỡng ép phá vỡ phong ấn, cho nên đã thiết kế tốt phong ấn, nếu có người cưỡng ép phá vỡ, phong ấn sẽ hút người này vào động phủ, cùng một chỗ bị phong ấn.

- Sẽ không có loại người này chứ?

Nàng tự lẩm bẩm, không chắc chắn lắm.

Vân Chi luôn cảm thấy sẽ phát sinh chuyện mình lo lắng.

Dù sao nơi này là Vấn Đạo tông, chuyện gì phát sinh cũng đều không kỳ quái.

Lục Dương tiến vào một loại rất trạng thái huyền diệu, hắn cảm giác mỗi một cái huyệt khiếu của mình đều tràn đầy linh khí, chu thiên tuần hoàn trong cơ thể hòa làm một thể với linh khí bên ngoài, ở giữa một hơi hít vào thở ra, hoàn thành linh khí trao đổi.

Lòng hắn yên tĩnh trước nay chưa từng có, dụng tâm luyện hóa chỗ tốt do thịt Quỳ Ngưu mang tới, có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể đang không ngừng mạnh lên.

- Đi nhìn cho thỏa đáng.

Vân Chi nhìn thoáng qua Lục Dương đang tu luyện, cũng không quấy rầy hắn, một mình một người tiến về rừng cây tùng, để khôi lỗi hộ pháp cho Lục Dương.

Lúc này đêm đã khuya, Thiên Môn phong chỉ có Vân Chi cùng Lục Dương hai người, phá lệ yên tĩnh, Vân Chi đi ở trong rừng núi, như Tiên nhân hành tẩu trên đám mây.

Sau đó Vân Chi đã thấy sư phụ cùng các vị trưởng lão nhốn nháo bị vây ở trong động phủ.

Cách rất xa đều có thể nghe được giọng nói của bọn hắn.

Vân Chi thở dài, chuyện nên phát sinh luôn luôn sẽ phát sinh.

Nàng đi vào động phủ, suy nghĩ có nên thả bọn hắn ra hay không.

...

Bên trong động phủ, cao tầng Vấn Đạo tông tề tụ một đường.

- Ta biết rõ chư vị sư huynh sư tỷ là người tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn ta một người ở đây, đặc biệt tiến vào giúp ta giải buồn.

Bất Ngữ đạo nhân rất cảm kích, chỉ là khóe miệng đang giương lên thì làm sao cũng không che giấu được.

- Nhất là lão nhị, mặt ngoài là phá giải trận pháp, nhưng thật ra là nhìn thấy ta tịch mịch, kéo tất cả mọi người cùng một chỗ vào chơi với ta.

Bình Luận (0)
Comment