Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 194 - Chương 194: Bất Ngữ Đạo Nhân Thoát Khốn (2)

Chương 194: Bất Ngữ đạo nhân thoát khốn (2) Chương 194: Bất Ngữ đạo nhân thoát khốn (2)

Vì quan tâm sư phụ, Lục Dương lần nữa đi vào rừng cây tùng trên Thiên Môn phong, sau đó liền thấy Bất Ngữ đạo nhân bị trói có chút đặc sắc.

- Vấn Đạo tông chúng ta còn lưu hành nghệ thuật trói người như thế này?

Lục Dương buồn bực.

Bất Ngữ đạo nhân dùng sức vặn vẹo, biên độ cực lớn, bên trong miệng còn ô ô nói gì đó, giống như đang cầu cứu.

Lục Dương bóc ra giấy vàng trên trán hắn, Bất Ngữ đạo nhân khôi phục pháp lực, mở ra dây thừng, phun ra bít tất, thành công thoát khốn.

Bất Ngữ đạo nhân lệ nóng doanh tròng:

- Hảo huynh đệ, về sau chúng ta xưng hô ngang hàng, ngươi gọi ta sư phụ, ta gọi ngươi sư phụ.

Lục Dương cảm thấy vẫn nên trói sư phụ lại cho thỏa đáng.

Bất Ngữ đạo nhân đi ra động phủ, giang hai tay ra, mặt hướng ánh nắng, sau đó ôm lại một cái:

- Mười năm, ta rốt cục đi ra.

Sau đó hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy bầu không khí thế này không đủ, bắt đầu tụ mây tạo mưa, để một mảnh nhỏ khu vực trên đỉnh đầu xuất hiện mưa.

Mưa rào xối xả, Bất Ngữ đạo nhân rất nhanh đã ngâm ướt sũng, hai cánh tay hắn lại lần nữa mở ra, ôm tự do:

- A a a a! Mười năm, ta rốt cục đi ra.

Hoàn mỹ.

Đạt tới hiệu quả mình mong muốn, Bất Ngữ đạo nhân xua tan mây mưa, quay đầu nói với Lục Dương:

- Ta chuẩn bị xuống núi giảng Bình thư, ngươi có muốn theo ta cùng đi hay không?

Bất Ngữ đạo nhân còn không quên nhiệm vụ của mình.

Lục Dương có chút động tâm, vẫn lắc đầu nói:

- Không được, thân phận của ta rất mẫn cảm, vạn nhất bị người Bất Hủ giáo nhận ra thì nguy.

Bất Ngữ đạo nhân cười ha ha:

- Cái này có gì khó?

Bất Ngữ đạo nhân quét tay vụt qua khuôn mặt Lục Dương một cái, ngũ quan của Lục Dương phát sinh biến hóa rất nhỏ, trở nên hoàn toàn khác biệt trước kia.

- Không phải là làm chuyện xấu bị cừu gia nhận ra nha à, ta hiểu, vi sư rất có kinh nghiệm ở phương diện này, yên tâm, bên trong Hợp Thể kỳ không người có thể nhìn thấu ngụy trang của ta.

Lục Dương không phải rất muốn biết rõ kinh nghiệm của Bất Ngữ đạo nhân bắt nguồn từ chỗ nào, bất quá cứ như vậy, xác thực có thể an tâm đi ra ngoài.

- Ta muốn gọi thêm một bằng hữu, có thể chứ?

- Đương nhiên có thể.

Lục Dương gọi Mạnh Cảnh Chu đang hô hô hắc hắc đánh quyền rèn luyện thân thể.

- Đi ra ngoài chơi?

- An toàn không?

- Có đại lão mang theo, cam đoan an toàn.

- Đi.

Trải qua một phen hỏi đáp ngắn gọn, Mạnh Cảnh Chu chuẩn bị đi theo Lục Dương cùng ra ngoài, đến mức đi đâu chơi cùng chơi cái gì cũng không có hỏi.

Đi theo Lục Dương có thể thiếu vui chơi

- Người kia là ai?

Mạnh Cảnh Chu lặng lẽ hỏi, hắn không biết Bất Ngữ đạo nhân.

- Sư phụ ta, Bất Ngữ đạo nhân.

Lục Dương đắc ý giới thiệu.

Bất Ngữ đạo nhân nhận ra Mạnh Cảnh Chu, hiền hòa vuốt râu trắng:

- Tiểu tử Mạnh gia, ta nghe các lão đầu tử nhà ngươi nói qua ngươi, lúc tiệc đầy tháng của ngươim ta còn từng đi uống rượu mừng.

- Ngài nhận biết gia gia của ta?

Mạnh Cảnh Chu hơi kinh ngạc, hắn không có nghe gia gia nói qua chuyện này.

Bất Ngữ đạo nhân bị vấn đề này chọc cười:

- Ta cùng gia gia ngươi biết nhau hơn một ngàn năm.

Mạnh Cảnh Chu được Bất Ngữ đạo nhân dùng thủ pháp giống như Lục Dương trước đó thay đổi dung mạo, hỏi:

- Chúng ta làm sao xuất phát, ta có xe ngựa.

Lục Dương khoát tay:

- Không cần, ta mới học được một chiêu phi kiếm thuật, có thể ngự kiếm phi hành.

- Thế nhưng trên thân một thanh kiếm thì chỉ có thể đứng một người, hai chúng ta làm sao bây giờ?

Mạnh Cảnh Chu nhíu mày.

Lục Dương khoe khoang lấy ra xe bay tạo hình kỳ dị từ bên trong ngọc bài thân phận:

- Ngươi có thể xem cái này như vỏ kiếm, chỉ là cái đầu hơi lớn một chút.

- Ta vận chuyển phi kiếm thuật, xe bay có thể bay lên trời, hết thảy có thể gánh chịu năm người.

Mạnh Cảnh Chu đi quanh xe bay hai vòng, gõ gõ xác xe, nghe được tiếng vang rất có cảm nhận, hai mắt tỏa ra ánh sáng:

- Đồ tốt, ngươi phát minh?

- Đây là tự nhiên.

Bất Ngữ đạo nhân cũng liên tiếp gật đầu, tạo nghệ trên kiếm đạo của tiểu đồ đệ này của hắn quả thật phi phàm, ngày sau tất nhiên không kém hơn hắn.

Lục Dương mang tâm tình kích động ngồi xuống vị trí lái chính của xe bay, Mạnh Cảnh Chu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Bất Ngữ đạo nhân ngồi ở hàng sau, ba người buộc lên dây an toàn, đều có loại cảm giác rất mới lạ.

- Cất cánh!

Thanh Phong kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, xe bay đằng không mà lên, bay tới trong mây.

- Sư phụ, đi chỗ nào?

Bất Ngữ đạo nhân chỉ hướng phía trước:

- Đi phương nam, phương nam phồn hoa, nhiều giao thông yếu đạo, thích hợp vi sư giảng Bình thư!

Xe bay tiến về phương nam, ngẫu nhiên gặp phi thuyền, hành khách trên phi thuyền đều rất kinh ngạc xe bay tồn tại.

Bất Ngữ đạo nhân gõ gõ chỗ ngồi phía sau, bình chướng hình thoi vô hình hiện ra, giảm bớt lực cản của không khí, đồng thời mình cũng thi triển phi kiếm thuật, trợ lực xe bay phi hành.

Lục Dương phát giác được sư phụ tương trợ, lòng tin tăng gấp bội, tốc độ của xe bay lại đề thăng thêm một cấp bậc.

Có sư phụ tọa trấn, khẳng định phi thường an toàn.

...

Khi Vân Chi đi đến xem xét tình huống của sư phụ, động phủ đã trống trơn như, chỉ còn lại một dây thừng màu vàng kim, lá bùa màu vàng, và bít tất không biết của ai.

Trở lại động phủ của nàng, cửa đông phủ có một tờ giấy nhỏ do Lục Dương lưu lại:

Ta cùng sư phụ ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, không cần lo lắng cho ta.

Vân Chi lo lắng hơn.

Sư phụ người... Không phân rõ đông tây nam bắc nha.

...

Bình Luận (0)
Comment