Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 2 - Chương 2: Hôm Nay Thích Hợp Đi Xa, Không Nên Gian Lận (2)

Chương 2: Hôm nay thích hợp đi xa, không nên gian lận (2) Chương 2: Hôm nay thích hợp đi xa, không nên gian lận (2)

- Vân Chi cám ơn hai vị.

Giọng nói của nữ tử tựa như nước suối mát, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khi nghe.

Lục Dương phát hiện có điểm khác thường, nhỏ giọng nói:

- Mạnh huynh, trên người nàng sao lại khô ráo như vậy, có phải là yêu quái hay không?

Trong các câu chuyện xưa, thường có yêu quái biến thành mỹ nhân để dụ dỗ những chàng trai trẻ khỏe mạnh như bọn hắn.

Vừa rồi Lục Dương ướt sũng giống như chuột lột, chật vật không chịu nổi, Vân Chi thì ngược lại, trên người không dính một giọt nước, trông chẳng giống đi dưới mưa chút nào.

Mạnh Cảnh Chu không suy nghĩ nhiều:

- Có lẽ trên người nàng mang theo dị bảo có thể tị thủy, thứ này trong các thế gia cũng coi như phổ biến.

Mạnh Cảnh Chu cũng không lo lắng Vân Chi là yêu ma quỷ quái, nơi này là địa bàn của Vấn Đạo Tông, yêu quái nhà ai không muốn sống nữa, dám đến Vấn Đạo Tông gây sự.

- Vân Chi cô nương thế nhưng là đến tham gia Vấn Đạo Tông khảo hạch?

- Đúng vậy

Mạnh Cảnh Chu ân cần nói:

- Ta vừa vặn có được nội dung khảo hạch của Vấn Đạo Tông, là tiêu một số tiền lớn mua từ chỗ của trưởng lão Vấn Đạo Tông, Vân Chi cô nương có muốn biết hay không?

Lục Dương kinh ngạc nhìn Mạnh Cảnh Chu, ngươi làm sao không nói với ta?

Vân Chi so với Lục Dương còn kinh ngạc hơn:

- Đây thế nhưng là gian lận, vạn nhất bị Vấn Đạo Tông phát hiện ra...

Mạnh Cảnh Chu khoát tay, lộ vẻ mặt tự tin:

- Chiếc xe ngựa này của ta chính là dị bảo, liền xem như những đại năng tu tiên, lão quái vật ẩn cư không ra kia, cũng không cách nào dùng thần thức dò xét được nơi đây .

- Thì ra là thế, còn xin Mạnh công tử cho biết nội dung khảo hạch .

Lục Dương nghe vậy, cũng vểnh tai lắng nghe.

Mạnh Cảnh Chu hắng giọng một cái:

- Vấn Đạo Tông khảo hạch tổng cộng chia thành ba cửa ải, cửa thứ nhất khảo thí linh căn, đây là kiểm tra bắt buộc, không có khả năng mưu lợi cùng với đi đường tắt, chỉ có cửa thứ hai cùng với cửa thứ ba là còn không gian thao tác.

- Cửa thứ hai sẽ khảo nghiệm phẩm hạnh, nếu một chiếc xe ngựa mất kiểm soát sắp đâm vào năm người đang nằm bên vệ đường, chắc chắn năm người đó sẽ thiệt mạng, ở hướng khác thì có một người đang đứng, chúng ta làm người ngoài cuộc có thể khống chế phương hướng của xe ngựa mất khống chế, là lựa chọn lờ đi, đâm chết năm người, hay quyết định cải biến phương hướng, đâm chết một người khác?

Lục Dương không cần nghĩ ngợi:

- Đâm chết một người khác.

Mạnh Cảnh Chu hết sức kinh ngạc, từ khi y biết nội dung cửa thứ hai đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, làm sao Lục Dương vừa nghe xong liền có thể làm ra quyết định?

Lựa chọn lờ đi, liền phải trơ mắt nhìn năm người bị đâm chết, theo đạo lý thì không liên quan đến mình, nhưng lương tâm cắn rứt.

Lựa chọn cải biến phương hướng, đâm chết một người khác, thì người này thật xui xẻo, đột nhiên bị đâm chết, hơn nữa còn là chính mình ra tay.

Mạnh Cảnh Chu nói ra nghi vấn của mình, Lục Dương giải thích:

- Nào có nhiều thời gian như vậy cho ngươi suy nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ ra kết quả, năm người kia đã sớm bị đụng chết. Ta đoán Vấn Đạo Tông khảo hạch không phải để ngươi lựa chọn cứu năm người hay là một người, mà là xem ngươi có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hay không.

- Ta nghe người kể chuyện kể, tu sĩ đấu pháp chênh lệch một sát na chính là sinh tử, phẩm hạnh cửa thứ hai khảo hạch là cái gì, là xem ngươi do dự hay quyết đoán, đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất mới là trọng yếu nhất.

Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh đại ngộ.

- Cửa thứ ba khảo hạch là thành thật, Vấn Đạo Tông có một chiếc gương, có thể phán đoán ngươi nói thật hay là nói dối, nếu như bị phát hiện ra nói dối, sẽ trực tiếp đá ra khảo hạch

Lục Dương suy tư nói:

- Cửa ải này ngược lại là đơn giản, nếu như không được nhắc nhở trước, sẽ rất dễ dàng nói dối che đậy chính mình, nhưng nếu đã biết trước, như vậy nói thật là được

Mạnh Cảnh Chu gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.

Hai người thảo luận một lúc, đưa ra không ít vấn đề ngoài ý muốn có khả năng xảy ra cùng với đối sách, bàn bạc một phen cảm thấy không còn chỗ hở.

Vân Chi cô nương nở nụ cười, dường như cảm thấy những gì hai người nói là biện pháp tốt.

- Đa tạ ý kiến của Lục thiếu hiệp cùng với thông tin của Mạnh thiếu hiệp.

- Ừm, mưa tạnh rồi?

Lục Dương phát hiện ngoài xe không còn tiếng mưa rơi tí tách, không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài.

Nơi vừa đi qua vẫn như cũ rơi xuống mưa to, mà bọn hắn vị trí ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở, thật giống như có một đạo tuyệt thế kiếm khí đem thế giới chia cắt thành hai nửa âm dương, vĩnh viễn không gặp nhau.

Lục Dương ngẩng đầu, chỉ thấy vô số kỳ trân dị thú, Tiên gia pháp bảo chạy về phía sơn nhạc nguy nga, kéo dài tới chân trời.

Sơn nhạc nguy nga bị ánh nắng dát lên một tầng vàng nhạt, mỹ lệ hoa văn từ sơn nhạc lan tràn mà ra, phô thiên cái địa, ngăn lại mưa to.

Đó là ngọn núi cửa ngõ của Vấn Đạo Tông, trên đó là đại trận hộ tông, không ai có thể phá.

Xuất phát từ lòng tôn kính đối với Vấn Đạo Tông, thiên tài tu đạo dưới sự dẫn dắt của trưởng bối nhà mình đợi ở chân núi, chờ Vấn Đạo Tông mở ra khảo nghiệm tuyển chọn.

Lão Mã đã là dị chủng yêu thú có chút hiếm thấy, nhưng so với những dị thú thần tuấn ở dưới chân núi kia, vẫn là kém hơn một chút.

- Mẹ nó, nơi này so với Mạnh phủ chúng ta còn bá khí hơn nhiều

Mạnh Cảnh Chu xoa tay có chút khẩn trương, nghĩ đến mình lập tức liền có thể thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông, trong lòng càng nhiều vẫn là kích động.

Lục Dương không nói gì, lúc ở nhà hắn liền có thể nhìn thấy ngọn núi này, khi đó khoảng cách quá xa, cho nên hắn cũng không có cảm giác gì, đứng ở chân núi lúc này mới ý thức được đây là quái vật khổng lồ cỡ nào.

Hắn có chút khẩn trương, cửa ải thứ hai thứ ba đều đã có biện pháp, nhưng đến bây giờ hắn còn không biết linh căn của mình là cái gì, nói không chừng ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không thông qua được.

Mấy chục vị tu sĩ đứng lơ lửng trên không, canh giữ ở trước núi cao, toàn thân tản ra khí tức dao động cường đại, Lục Dương hoài nghi nếu như bọn họ hoàn toàn thả ra khí tức, ở đây e rằng không có mấy người đứng vững được.

Những này tu sĩ trầm mặc không nói, không khỏi tạo áp lực tâm lý cho những người phía dưới.

Lục Dương nghe được có trưởng bối gia tộc giới thiệu cho hậu bối:

- Nhìn chế thức đạo bào này, đây là đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông, đều bái sư làm môn hạ các trưởng lão, về sau những người này chính là sư huynh đệ của ngươi.

- Ngươi không cần khẩn trương, bọn họ cũng không phải là cố ý tạo áp lực cho ngươi, xem ra bọn hắn là đang chờ người chủ trì cuộc khảo hạch này, chờ người chủ trì đến, khảo hạch liền sẽ bắt đầu.

Lục Dương quay đầu, muốn nhìn một chút phản ứng của Vân Chi cô nương, là kích động hay là khẩn trương.

Không thể vẫn một vẻ lạnh nhạt chứ?

- Vân Chi cô nương...

Lục Dương vừa muốn nói gì, chỉ thấy Vân Chi cô nương nhẹ nhàng bước đi, trước khi mỗi một bước dẫm xuống, liền sẽ có một đóa sen trắng nâng đỡ thân thể nhu nhược của nàng.

Đám người xôn xao, trên trán trưởng bối gia tộc toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng bảo hậu bối im lặng.

Sen trắng trải thành đường, băng qua đám người, Vân Chi cô nương đi vào chính giữa đám đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông, đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông cúi đầu hành lễ với nàng tỏ vẻ tôn kính, Vân Chi cô nương giơ tay lên, mặt hướng về đám người hé miệng mỉm cười.

- Để mọi người đợi lâu rồi, ta là đại sư tỷ Vấn Đạo Tông, người chủ trì khảo hạch lần này.

- Ta tuyên bố, khảo hạch chính thức bắt đầu.

Dứt lời, Vân Chi cô nương vẫn là giống như cười mà không phải cười nhìn một chút Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đang đờ đẫn.

Nàng đúng là đến tham gia Vấn Đạo Tông khảo hạch, chỉ bất quá nàng không phải thí sinh, mà là giám khảo.

Bình Luận (0)
Comment