Đến giờ Hợi, hai người khiêng bánh bao thịt trở lại khách sạn, bọn nha dịch hung tợn trừng mắt bọn hắn, không cam lòng trở lại quan phủ.
Dựa theo 【 Quy tắc nha dịch Bố Y trấn】, từ giờ Hợi đến giờ Thìn, bọn hắn nhất định phải ở trong quan phủ.
Hai người có chút tiếc nuối, bọn hắn đã chuẩn bị rất kỹ ở khách sạn, nếu bọn nha dịch có thể đi vào khách sạn, chắc chắn có thể cho bọn hắn một niềm vui bất ngờ.
Đáng tiếc.
Giờ Tỵ ngày thứ năm, bọn nha dịch vốn lười biếng đúng giờ chạy tới tiệm cơm.
Khi xưa vào một khắc đồng hồ ban đêm, bọn hắn chờ con người tụ tập ở chỗ này nhiều sẽ đột nhiên xuất hiện, hù dọa mọi người, may mắn còn có thể vặn gãy cổ.
Nhưng bây giờ chỉ vì để có thể được ăn bánh bao thịt, bọn hắn đã thay đổi thói quen này.
Ngày hôm qua chạy cả ngày cũng không ăn được bánh bao thịt, cái bụng đã kêu vang từ lâu, lúc này phải vượt lên trước, thừa dịp hai tên thất đức kia không kịp động tay động chân, tranh thủ thời gian ăn uống thả cửa.
Lúc ăn được một nửa, bọn hắn nhìn thấy Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chậm rãi đi ra khách sạn.
- Còn dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta.
Bọn nha dịch nhớ đến chuyện ngày hôm qua, giận không có chỗ phát tiết, nói cái gì cũng phải bắt cho được hai người kia.
Lục Dương không nhanh không chậm nói:
- Ta khuyên các ngươi không nên bắt ta, nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
- Hù dọa ai đấy.
Đội trưởng nha dịch hiển nhiên không tin Lục Dương, cảm thấy hắn chỉ biết to mồm.
Hai mươi mốt quy tắc của Bố Y trấn, căn bản sẽ không xảy ra tình huống mà Lục Dương nói.
- Lên!
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu thấy bọn hắn không nghe lời khuyên, thở dài, xoay người chạy.
Bọn nha dịch chạy không bao lâu, liền có người ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, đau đến mức toát mồ hôi hột:
- Bụng của ta đau quá!
Giống như có phản ứng dây chuyền, hết người này đến người khác ôm bụng kêu đau, cả đội trưởng nha dịch cũng không chịu nổi, co quắp ở trên mặt đất, giảm bớt đau đớn, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
- Bánh bao thịt có độc...
Đội trưởng nha dịch nhìn chòng chọc vào Lục Dương, chắc chắn là bọn hắn hạ độc.
Lục Dương chậm rãi đi tới:
- Ta đã nói với các ngươi rồi, không nên bắt chúng ta, các ngươi không nghe, bây giờ xui xẻo rồi đấy!
- Ngươi lấy độc ở đâu ra?
Đội trưởng nha dịch không thể hiểu nổi, ông chủ tiệm thuốc căn bản không có khả năng đưa thuốc độc cho bọn họ, Lục Dương lấy đâu ra độc?
Lục Dương ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu đội trưởng nha dịch, thân thiết nói:
- Nhớ kỹ, sau bữa ăn không được vận động quá mạnh, nếu không rất dễ bị viêm ruột thừa.
- Đọc nhiều sách, đừng tưởng rằng cái gì cũng đều là độc, chúng ta là danh môn chính phái, sao lại hạ độc?
Thân là Vấn Đạo tông, một trong năm đại tiên môn, làm việc đi đứng đều phải thẳng lưng, xưa nay không chơi mấy thể loại hạ độc.
Ít nhất, địch nhân còn sống không hề thấy cảnh Vấn Đạo Tông hạ độc.
Bụng dưới của bọn nha dịch đau không chịu nổi, đau lăn lộn trên mặt đất, đám nha dịch không sao đứng đấy e ngại Lục Dương, không dám hành động, cứ như vậy, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu thoải mái biết mất khỏi tầm mắt của bọn nha dịch.
Hai người không hề để ý thấy bên trong ánh mắt của bách tính Bố Y trấn trên đường mang theo vẻ hoảng sợ.
- May mắn hai người này tuân thủ quy tắc bình thường, nếu bọn hắn mặc quần áo màu đen, lên làm nha dịch, chúng ta còn có đường sống sao?
- Ai nói không phải đây, bọn hắn còn nói mình là danh môn chính phái, ta thấy không chừng là nội ứng mà Ma giáo gài vào chính đạo.
Bách tính Bố Y trấn may mắn đứng theo phe Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, nếu không bọn hắn sợ rằng mình sống không quá ba ngày.
Giờ Tỵ ngày thứ sáu, bọn nha dịch thông minh hơn nhiều, lấy bánh bao nhưng không dùng liền mà ngăn ở trước cửa khách sạn.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu cũng đã đoán được từ trước, nhảy qua cửa sổ lầu hai bỏ trốn.
- Đuổi theo, đừng để bọn hắn chạy.
Oán hận tích lũy hai ngày đến đến trình độ cực kỳ khủng bố, bọn nha dịch nhớ đến những đau đớn trải qua ngày hôm qua, hận không thể xé nát bọn hắn.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chạy càng ngày càng thuần thục, bọn nha dịch không hề phát hiện ra, bọn hắn liên tục đuổi theo, liền chạy tới địa bàn tư thục.
Tiên sinh tư thục nhìn thấy Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, nghiến răng nghiến lợi, hắn gọi đám người đọc sách trong tư thục ra.
Người đọc sách trong tư thục đã không còn được gọi là người nữa, toàn thân bọn hắn khoáng một bộ lông màu đen, miệng rất dài, gầm gừ năm rạp trên mặt đất, chỉ còn cách hai chữ chó đen một bước.
- Bắt lấy bọn hắn.
Tiên sinh tư thục hạ lệnh.
Bọn nha dịch nhìn thấy một màn này cũng nổi giận, còn dám cướp người với bọn hắn!
Tiên sinh tư thục còn muốn đối mặt với Lục Dương, Lục Dương đã có chuẩn bị, móc ra một gương đồng, ngăn ở trên mặt.
- Vẫn nên tự nhìn bộ dạng xấu xí của ngươi đi.
Tiên sinh tư thục nhìn thấy gương mặt không còn da cùng tròng mắt đỏ rực của mình trong gương đồng, phát ra một tiếng kêu rên, thân thể xảy ra biến hóa, tranh thủ thời gian trở lại tư thục.
Mất đi tiên sinh tư thục chỉ huy, đám chó đen vẫn theo mệnh lệnh trước, đánh nhau cùng bọn nha dịch.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu thừa dịp loạn xách ra một tên nha dịch, muốn cởi y phục của hắn xuống, nhưng phát hiện dù làm thế nào cũng không thể cởi ra được.