Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Xích Tử Chi Tâm

Chương 221: Xích tử chi tâm Chương 221: Xích tử chi tâm

Từ đó về sau, Hạ Đế liền biết, trở mặt cùng Vấn Đạo tông, mới ứng với “Mười vạn năm nguyền rủa. ”.

Những người âm thầm kia, chỉ cho rằng Vân Chi thiên phú cao, mạnh vô cùng, nhưng không có một ai hiểu rõ khái niệm mạnh của Vân Chi.

Nếu như bọn hắn biết rõ Vân Chi mạnh bao nhiêu, sẽ biết rõ kế ly gián này ngu xuẩn bao nhiêu.

...

- Đại sư tỷ, chúng ta đang đi đâu vậy?

Lục Dương thấy đại sư tỷ bay đến Vấn Đạo tông, nhưng không hề dừng lại tại Thiên Môn phong, mà tiếp tục phi hành về phía trước.

Lục Dương còn chưa đặt chân đến nơi này, phía dưới bọn hắn có đầm lầy, có đất chết ngàn dặm, có sa mạc mênh mông.

- Tù Phong.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đều chưa nghe nói đến nơi này.

Đại sư tỷ xuyên qua những khu vực này, hạ xuống một ngọn núi âm u, ngọn núi được xiềng xích to lớn quấn quanh, xiềng xích từ bốn phía khóa chặt ngọn núi, tóc gáy hai người Lục Dương dựng lên, cảm giác nơi này cũng không phải tốt lành gì.

Lục Dương đã từng học phong thủy trận pháp, phong thuỷ để ý đến “thông suốt”, Đông Nam Tây Bắc ít nhất có một nơi liên lạc với bên ngoài, đây là nguồn sống, nhưng bốn bề Tù Phong đều là ngọn núi, phá toàn bộ nguồn sống, đám mây gần sát Tù Phong giống như cái nắp, đóng chặt chẽ khu vực này.

Tù Phong, là nơi giam giữ thẩm vấn phạm nhân.

Ba người hạ xuống, Vân Chi mở ra trận pháp cổng vào, mang theo linh hồn hai vị Hợp Thể kỳ tiến vào từ chân núi, một đường đi xuống, ước chừng năm ngàn mét mới dừng lại.

Phạm nhân đều nhốt ở dưới Tù Phong.

Đi vào Tù Phong, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu có loại cảm giác trở lại Bố Y trấn, không cách nào điều động một chút linh khí nào, đây không phải Cấm Linh trận, mà là một loại 【 quy tắc 】.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu phát hiện nơi này có gần trăm cái lồng giam, đại đa số lồng giam đều trống không, chỉ có mười cái giam giữ người.

Chuẩn xác mà nói, giam giữ không phải người, mà là linh hồn thể, những linh hồn này bị【 quy tắc 】 áp chế, uể oải suy sụp, mặt ủ mày chau.

Có một vài linh hồn nhìn thấy hai tiểu gia hỏa Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, chảy ra nước bọt, muốn bổ nhào qua ăn bọn hắn, nhưng khi nhìn thấy đại sư tỷ, bọn hắn liền trở nên ngoan ngoãn.

Lục Dương cảm thấy nơi này cũng quá trống vắng rồi. Địa lao ở quận Diên Giang còn nhiều hơn nơi này.

- Nơi này giam giữ đều là Hợp Thể kỳ cổ đại, các ngươi phải chú ý một chút.

Vân Chi nhắc nhở.

Hai người lập tức sợ run cả người, không còn cảm thấy nơi đây giam giữ ít người nữa.

Mười cường giả Hợp Thể kỳ bị giam ở chỗ này?

- Đại sư tỷ, không sợ bọn hắn chạy sao?

Lục Dương nhỏ giọng hỏi.

- Chạy? Tiểu tử nhà ngươi cũng quá coi thường lão nhân gia ta rồi.

Âm thanh non nớt truyền đến, Lục Dương theo tiếng nói quay người ra sau, nhìn thấy một hài đồng tóc trắng, không cao, cố gắng nhún chân lên cũng chỉ đến phần eo của mình.

- Sư công.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, hài đồng tóc trắng lại là sư phụ của Bất Ngữ đạo nhân.

- Sư công.

Hai người đều hô.

- Ha ha, cảm thấy ta quá nhỏ đúng không?

- Không có không có.

Hài đồng tóc trắng như ông cụ non nói:

- Các ngươi còn quá nhỏ, kiến thức không đủ, không hiểu tình trạng của ta, đây là một loại phương thức tu hành của ta.

Lục Dương rất nhanh đã suy suy nghĩ một truyền thuyết:

- Cổ nhân nói Thường đức bất ly, trở về hài nhi, Đám người rộn ràng, như hưởng quá lao, như Xuân lên đài, ta độc đỗ này hắn chưa điềm báo, là hài nhi nhưng không phải hài nhi.

- Rất nhiều đại tu sĩ cố gắng cả đời đều đuổi theo xích tử chi tâm, nhưng mãi vẫn không cách nào đạt tới cảnh giới này. Cố gắng đuổi theo đã không phải ý nghĩ của hài đồng, làm sao có thể đạt được xích tử chi tâm.

- Chẳng lẽ sư công ngài đã quay về hài nhi, đến trạng thái phản phác quy chân, tiên nhân hợp nhất, có tâm cảnh hài đồng rồi?

Mạnh Cảnh Chu cũng rất kinh ngạc, xích tử chi tâm từ trước đến nay đều tồn tại ở trong truyền thuyết, trong nhóm người của Mạnh gia cũng không có một người nào đạt tới loại tâm cảnh này, không ngờ Vấn Đạo tông lại có một người?

Hài đồng tóc trắng cười mà không nói, nhẹ nhàng gật đầu, một bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy.

Vân Chi có chút kỳ quái:

- Sao ta lại không nghe được tin tức như vậy.

- Sư phụ nói sư công ngài lúc trẻ tuổi phong lưu thành tính, ở thanh lâu lưu luyến quên về, làm trễ nải tu hành, về sau ngài không biết bị cái gì kích thích, hoàn toàn tỉnh ngộ, phải nỗ lực tu hành, vì làm rõ ý chí, để thân thể mình mãi mãi dừng lại ở sáu tuổi, như vậy sẽ không cần lo lắng đến chuyện dương khí sung mãnh.

Lục Dương: - ...

Mạnh Cảnh Chu: -...

Nghiêm chỉnh mà nói, đây đúng là một loại phương thức tu hành.

Hai người nhớ rõ, tu sĩ tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể khống chế hình dạng của mình, vì sao có tu sĩ thích giữ lại ở bộ dáng hài đồng để tóc trái cũng có người thích bộ dáng lão nhân tuổi xế chiều, chẳng sẽ nguyên nhân của sư công cũng giống như vậy?

Không không không, chuyện này không thể suy nghĩ nhiều, hai người mau mau chuyển dời chú ý.

- Tóm lại có lão phu ở đây, mấy tên Hợp Thể kỳ nhốt ở chỗ này cũng đừng suy nghĩ chuyện chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment