Vô Trần phong, ngọn núi phong nhã của Lục trưởng lão.
Vô Trần phong và Nguyệt Quế tiên cung có điểm giống nhau, chỉ tuyển nữ đệ tử, oanh oanh yến yến, mỹ nữ như mây, mà xinh đẹp nhất, thuộc về Lục trưởng lão.
Trong truyền thuyết, Lục trưởng lão là bạn tri kỷ hảo hữu của Cung chủ Nguyệt Quế tiên cung.
Lục Dương nghe các sư huynh nói về Lục trưởng lão rất nhiều lần, đều nói gặp được Lục trưởng lão không thể mất bình tĩnh, Lục trưởng lão là một vị nữ tử đẹp đến mức hít thở không thông.
- Lục Dương? Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Dưới Vô Trần phong, Lục Dương gặp Đào Yêu Diệp.
Đào Yêu Diệp có dáng vóc cao gầy, thanh xuân tịnh lệ, cực kỳ nổi bật trong đám người.
Lục Dương lấy ra cổ tịch:
Đại sư tỷ kêu ta mang quyển sách này cho Lục trưởng lão.
- Sư phụ có việc ra ngoài, chắc còn phải chờ thêm hơn nửa canh giờ, ngươi vào ngồi một chút?
Đào Yêu Diệp mời nói.
Lục Dương lộ ra thần sắc kích động khó xử:
- Như vậy không tốt đâu, một đại nam nhân như ta...
- Không sao không sao, dù sao Vô Trần phong chỉ có hai ta là tu vi thấp nhất, không làm ra được chuyện gì.
Lục Dương yên lặng nhìn Đào Yêu Diệp, ánh mắt Đào Yêu Diệp trong suốt, tựa như hoàn toàn không biết câu nói này khiến trong lòng Lục Dương tổn thương bao nhiêu.
Lục Dương thở dài, đi theo Đào Yêu Diệp lên phía trước, Đào Yêu Diệp nghiêng đầu đi, khóe miệng nở nụ cười giả hoạt.
- A đúng rồi, ngươi còn thiếu ta năm điểm cống hiến, bây giờ trả lại cho ta đi.
Lúc Lục Dương mua mười viên Ngưu Lực Đan còn thiếu năm điểm cống hiến, nên Đào Yêu Diệp cho mượn năm điểm.
Mười viên Ngưu Lực Đan rất có tác dụng, trợ giúp Lục Dương rất lớn.
- Ngươi còn nhớ sao, ta đã quên mất rồi.
Đào Yêu Diệp cười hắc hắc nói.
- Còn nữa, bản tiên có phải cũng có rất nhiều điểm cống hiến phải không?
Bất Hủ tiên tử nhớ ra bây giờ mình là khánh khanh vinh dự của Vấn Đạo tông, còn giết chết một vị Hợp Thể kỳ, Vân Chi thưởng nàng rất nhiều điểm cống hiến.
- Lục Dương Lục Dương, ta muốn đổi ta muốn đổi.
Bất Hủ tiên tử nhốn nháo, Lục Dương nhịn không được nói:
- Chờ rời khỏi Vô Trần phong, ta dẫn ngươi đi đổi điểm cống hiến, ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó.
- Như vậy còn tạm được.
Bất Hủ tiên tử hài lòng gật đầu, cảm thấy Lục Dương đúng là một tên rất biết chi tiền.
- Ngươi nên cẩn thận bên kia, tuyệt đối không được đi qua.
Đào Yêu Diệp chỉ vào một ao nước, nhắc nhở Lục Dương.
Ao nước khói mù lượn lờ, thấy không rõ tình huống bên trong, có tiếng cười êm tai như chuông nhỏ vang lên.
- Các sư tỷ tới đó tắm rửa, trước đây mấy năm có một vị sư huynh ỷ vào thuật độn pháp cao minh của mình mà chui vào Vô Trần phong, muốn đi nhìn lén các sư tỷ, sau đó chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của sư huynh.
- Vị sư huynh này hiện tại đang ở đâu?
- Sư huynh độn pháp cao minh, đã bốc hơi khỏi nhân gian.
-...
Mẹ nó, Vô Trần phong thật nguy hiểm.
Lục Dương cảm thấy may mắn, vì mình là chính nhân quân tử.
Đào Yêu Diệp mang Lục Dương đi tới nơi nàng thường ngày luyện công.
- So tay một chút?
- Được.
Lục Dương vui vẻ đáp ứng, lấy ra Thanh Phong kiếm, Bất Hủ tiên tử lúc này mới nhớ tới, Lục Dương là kiếm linh căn, theo lý thuyết, chỉ dùng kiếm.
Từ khi nàng phục sinh, còn chưa thấy Lục Dương dùng kiếm lần nào.
- Lục sư huynh, cẩn thận, hai tháng gần đây ta học được thứ mới.
Đào Yêu Diệp lấy ra cây dù đỏ.
Cổ tay nàng vặn một cái, bàn tay hơi buông lỏng, dù đỏ quay vòng lên, cánh hoa đào bay lả tả, như mưa như tuyết, che đi ánh mắt của Lục Dương.
Kiếm quang lăng không, đảo qua không khí phát ra tiếng gào thét, quét sạch hoa đào.
Phía sau Lục Dương, cánh hoa đào dần dần hình thành một bóng người, Đào Yêu Diệp khép dù lại, bổ ngang xuống dưới.
Lục Dương tựa như sớm đã biết trước động tác của Đào Yêu Diệp, một tay cầm kiếm, đặt phía sau, ngăn cản một chiêu này.
Dù đỏ không biết làm bằng chất liệu gì, vậy mà có thể cứng chọi cứng với Thanh Phong Kiếm mà không có một chút hư hao nào.
Kiếm quang chợt hiện, Đào Yêu Diệp không ngờ rằng một chiêu của Lục Dương lại mau lẹ nhe vậy.
- Điểm Tự Quyết!
Ánh mắt Lục Dương ngưng lại, không lưu tình chút nào, đâm về phía ngực Đào Yêu Diệp.
Đào Yêu Diệp khẽ cười một tiếng, bộ pháp rút lui về phía sau, dù va chạm với mũi kiếm nhọn, ý đồ làm loạn kiếm pháp của Lục Dương, nhưng tay Lục Dương rất ổn, không hề run rẩy chút nào, theo đuổi không bỏ, đâm về phía Đào Yêu Diệp.
Trong cơn mưa hoa đào, Thanh Phong kiếm va chạm cùng dù đỏ, hai người thân pháp mạnh mẽ, thoáng một cái đã qua, không thấy bóng người.
Hai người giao đấu với nhau nhưng mãi vẫn không tìm thời cơ thích hợp đánh ra một kích trí mạng.
Bỗng nhiên, Lục Dương sáng mắt lên, tìm được sơ hở của Đào Yêu Diệp, Thanh Phong kiếm trượt như cá bơi, xuyên qua mưa hoa đào, gác trên cổ Đào Yêu Diệp.
- Ta nhận thua.
Đào Yêu Diệp bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng.
Chiêu thức Lục Dương lại thay đổi, đâm về phía hư không, mũi kiếm sáng loáng nhắm ngay thẳng Đào Yêu Diệp, vô cùng khiến người ta kinh ngạc.
Lúc này Đào Yêu Diệp thật sự nhận thua, mưa hoa đào biến mất không thấy, Đào Yêu Diệp đầu hàng lúc đầu biến mất, tất cả đều là ảo giác.