Khóe mắt Lục Dương giật một cái nhảy một cái:
- Cây đào này làm sao còn nhuộm màu?
- Được rồi, có thể thành công là được.
Lục Dương khống chế người thực vật biến thành chính mình hoạt động, trong lòng vui mừng, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, cường độ thân thể Lục Dương người thực vật có chỗ biến hóa, ước chừng có bảy tám phần dáng vẻ của bản thân.
Cái này đã rất đáng gờm.
Ngẫm lại xem, khi chiến đấu sử dụng Chủng Thụ Quyết, biến ra hai người mình, mình mới xuất hiện có bảy tám phần thực lực, lại cùng mình phối hợp thiên y vô phùng, chiến lực trong nháy mắt tăng vọt, đánh địch nhân trở tay không kịp.
Đào Yêu Diệp cũng nhìn ra điểm này, bội phục Lục sư huynh.
Vạn Pháp đạo quân thiên tài cỡ nào cũng bất quá là dựa theo con đường của người đi trước bước đi, thành thành thật thật luyện thành Chủng Thụ Quyết, không có sáng tạo cái mới, ngươi xem Lục sư huynh một chút, cứ thế mà tu luyện thành một môn pháp thuật loại công kích, mà lực công kích lại cực mạnh.
Lúc này, Lục trưởng lão ở trên không trung yên lặng nhìn Lục Dương một lúc, sau đó quay người rời đi.
Lúc đầu nàng còn nghĩ nếu Lục Dương có chỗ gì không hiểu, Đào Yêu Diệp giải đáp không được, nàng có thể đi xuống giải đáp, cũng coi như kết thúc chức trách của trưởng bối.
Hiện tại xem ra, quên đi thôi, vẫn là giao nhiệm vụ giải đáp cho tiểu Vân, ta không làm thay.
- Tiểu Vân nói thiên phú đạo pháp của Lục Dương đủ để khai tông lập phái...
Lục trưởng lão biểu thị thái độ hoài nghi đối với chuyện này.
Thiên phú rất cao không giả, nhưng khi khai tông lập phái, đệ tử có thể học được sao?
Lục Dương say mê tu luyện, khống chế sử dụng người thực vật càng ngày càng thành thạo, Đào Yêu Diệp ở một bên quan sát, có cảm ngộ càng sâu thêm một tầng về Chủng Thụ Quyết.
Đương nhiên, là Chủng Thụ Quyết bình thường.
Sắc trời dần dần muộn, Lục Dương không có ý ở lại Vô Trần phong, cáo biệt Đào Yêu Diệp, đi Nhiệm Vụ điện đổi một chút vật liệu, cũng không thể một mực dùng hạt giống của Đào Yêu Diệp, mình cần mua một chút để dự bị.
Đối với chuyện này, Bất Hủ tiên tử giơ hai tay tán thành, nàng rốt cục có thể thả tay mà mua sắm.
Sau khi Lục Dương rời đi, thần sắc Đào Yêu Diệp biến đổi, nàng cảm nhận được áp bách không hiểu, loại cảm giác áp bách này làm nàng ngạt thở.
Nguy hiểm.
Nàng bất đắc dĩ quay đầu, truyền âm cho sư phụ:
- Sư phụ, khi người qua đây thì có thể nói trước một tiếng hay không, ta mỗi lần bế khí đều rất không dễ dàng.
Lục trưởng lão đứng sau lưng Đào Yêu Diệp, một mặt vô tội.
- Quên ngươi còn không phải Kim Đan kỳ.
Lục trưởng lão theo bản năng cho rằng tất cả đệ tử của nàng đều đã đến Kim Đan kỳ.
Đào Yêu Diệp: - ...
Đây chính là báo ứng hả?
Buổi sáng trêu chọc Lục sư huynh tu vi thấp, ban đêm liền đến phiên ta.
Lục trưởng lão chưa quên mục đích mình tới đây:
- Ngươi có tình cảm dành cho Lục Dương?
Gương mặt Đào Yêu Diệp cấp tốc đỏ lên, mặc dù nàng ngày bình thường tùy tiện, nhưng dính đến vấn đề này, bất kể là ưa thích hay là không ưa thích, cũng không nguyện ý nói cho sư phụ:
- Sư phụ người đang nói cái gì, ta và Lục sư huynh là lui tới bình thường.
Lục trưởng lão tiếp tục truyền âm:
- Trước đó mấy ngày, Hồng Hà có nói cho ta nghe Lục Dương đứa nhỏ này là dạng người gì, ta hoài nghi nàng nghe nói Lục Dương là hài tử ưu tú, muốn giới thiệu đồ nhi ngoan Lan Đình của nàng cho Lục Dương, nếu ngươi có tình cảm đối với hắn, thì cần xem chừng.
Lục trưởng lão lộ ra dáng vẻ chắc chắn, cảm thấy suy đoán của mình khẳng định không sai.
Lạc Hồng Hà, cung chủ Nguyệt Quế tiên cung.
Đào Yêu Diệp liếc mắt, không nói gì thêm.
Theo người ở bên ngoài nhìn, hai sư đồ đối mặt thật lâu mà không nói lời nào, là một cảnh tượng phi thường kỳ quái.
Đương nhiên, đổi một góc độ nhìn, cũng có thể hiểu thành sư đồ hai người lòng có linh tê, hết thảy đều không cần nói.
Lúc Lục Dương đi vào Nhiệm Vụ điện, đêm đã khuya, đại điện lớn như vậy chỉ có chút ít mấy người.
Theo Lục Dương hiểu rõ, các sư huynh sư tỷ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ban ngày cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo, đến ban đêm, hoặc là vui chơi, hoặc là ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đương nhiên, nơi đến vui vui chơi chơi, cũng không phải là sống phóng túng như suy nghĩ của thế tục, mà là một bên uống rượu làm niềm vui, một bên đấu pháp, nghỉ ngơi tu hành hai cái đều không chậm trễ.
Cho nên Nhiệm Vụ điện hiện tại cũng không có bao nhiêu người.
Lục Dương đi tới đi lui, lựa chọn những hạt giống linh thụ phẩm giai không tệ, giá cả lại không đắt.
- Cây đỗ quyên, cây lựu, cây táo...
Lục Dương đảo qua hạt giống, đều không quá hài lòng, phẩm chất cùng giá cả cũng không có trở ngại, chính là không có khí chất.
- Còn cần nhìn giá cả? Điểm cống hiến của bản tiên ở đây, ngươi tùy tiện tiêu!
Bất Hủ tiên tử hoàn toàn hào phóng như trước đây, nàng vừa rồi tra xét điểm cống hiến của mình một cái, quả thật rất nhiều nha, thế là hăng hái, cảm thấy Vấn Đạo tông cũng bất quá như thế.
Lục Dương không có thói quen ăn bám, mà lại chiếm tiện nghi của đồ đần nữa, lương tâm có chút băn khoăn.