Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 243 - Chương 243: Bất Hủ Tiên Tử Ngôn Xuất Pháp Tùy (1)

Chương 243: Bất Hủ tiên tử ngôn xuất pháp tùy (1) Chương 243: Bất Hủ tiên tử ngôn xuất pháp tùy (1)

Khóe mắt Mạnh Cảnh Chu co rút một cái, trong lòng tự nhủ Lục Dương tiểu tử ngươi học được bản sự, ngươi nhìn ta ngày nào cũng đổi phiếu thể nghiệm tông chủ một ngày.

Mạnh Cảnh Chu nghe nói Lục Dương có thể đổi phiếu thể nghiệm tông chủ, là bởi vì tìm tới Bất Ngữ đạo nhân đã mất tích mười năm.

Vậy hắn có thể phong ấn Bất Ngữ đạo nhân, để Bất Ngữ đạo nhân đừng đi ra ngoài quấy rối.

Giảm bớt một mối họa lớn của Tu Tiên giới, hẳn là có thể thu được lượng lớn điểm cống hiến.

Bất quá tình thế bây giờ bức người, không phải lúc so đó với tiểu Lục.

- Ta muốn cáo Bát trưởng lão.

Mạnh Cảnh Chu lý trực khí tráng nói.

Bát trưởng lão giải thích, cảm thấy Mạnh Cảnh Chu có hiểu lầm đối với mình:

- Hiền chất, đây đều là hiểu lầm, trước đây ta cũng không biết rõ là ngươi.

- Bát trưởng lão thế nào?

Lục Dương còn không phải rất quen thuộc về Bát trưởng lão.

- Ngươi có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, ta nói ta mua ra đề thật khảo nghiệm của Vấn Đạo tông?

Lục Dương gật đầu, hắn nhớ kỹ rất rõ ràng, ngay từ đầu ở trên xe ngựa Mạnh Cảnh Chu không nói hắn đạt được đề thật, về sau đại sư tỷ cũng tới, Mạnh Cảnh Chu chỉ thấy sắc vong nghĩa, tự tìm đường chết, nói mình đạt được đề thật.

Hai người bọn họ còn thương lượng như thế nào quá quan ngay trước mặt đại sư tỷ, cũng may đại sư tỷ không có so đo chuyện này.

Về sau bọn hắn biết rõ, Mạnh Cảnh Chu đạt được hoàn toàn chính xác là đề thật, chẳng qua là đề thật của hai mươi năm trước.

Mạnh Cảnh Chu chỉ Bát trưởng lão:

- Chính là hắn, trước đây vỗ ngực nói với ta, đây là đề thật, lừa gạt ta thật nhiều linh thạch.

Một nháy mắt, ánh mắt đại sư tỷ, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu ba người tập trung trên người Bát trưởng lão.

Vân Chi biết được cách Bát trưởng lão làm người, đã sớm hoài nghi là Bát trưởng lão gây nên, chỉ bất quá một mực không có chứng cứ.

Bát trưởng lão bình chân như vại nói:

- Không thể nói như thế, chẳng lẽ ta bán cho ngươi không phải đề thật sao.

- Ngươi biết rõ hai mươi năm trước có bao nhiêu người muốn mua được phần đề thật này từ chỗ này của ta không, ta còn không có bán đây.

- Đề thật của hai mươi năm trước, chẳng lẽ cũng không phải là đề thật sao? Người trẻ tuổi, tư duy không thể cực hạn cùng nhỏ hẹp như thế.

- Ngươi chưa nghe nói qua vật liệu càng cổ lão, giá trị càng cao? Ta trước đây cùng một chỗ với lão Cửu đi trộm mộ, đều chọn vật liệu cổ lão nhất hạ thủ, chúng ta thậm chí tìm được bảo vật ở thời kỳ đầu của Đại Càn thời đại, do cự yêu Độ Kiếp kỳ nắm giữ.

Vân Chi hơi có nghe về chuyện này, nghe sư phụ giảng, hắn và Bát trưởng lão cùng đi trộm mộ, tìm tới một kiện bảo vật ở giai đoạn đầu của Đại Càn thời đại, có thể chứa nước của ba sông năm biển, giá trị không thể đo lường, hai người lúc ấy vậy mà đánh nhau.

Về sau trải qua giám định, phát hiện đây là cái bô của cự yêu Độ Kiếp kỳ nào đó.

Bát trưởng lão tiếp tục nói:

- Ngươi đi bên ngoài hỏi thăm một chút, đề thật khảo nghiệm của Vấn Đạo tông đều là có tiền mà không mua được, ta có thể bán cho ngươi đề thật đã không tệ, cũng không cần nói ba được bốn gì chứ.

- Ngươi có biết ta vì bán bộ đề thật này đã mạo hiểm lớn biết bao? Ta đều là vì sáng tạo ích lợi cho Vấn Đạo tông.

Bát trưởng lão nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lục Dương nghe được liên tiếp gật đầu:

- Bát trưởng lão nói có lý, đã như vậy, bổng lộc của Bát trưởng lão cũng phát muộn hai mươi năm đi.

Bát trưởng lão gấp: - Cái này không thể được.

- Bát trưởng lão không nên gấp gáp, không phải không phát bổng lộc cho ngươi, chỉ là phát muộn hai mươi năm thôi, chẳng lẽ phát muộn bổng lộc hai mươi năm cũng không phải là bổng lộc sao?

- Hay là nói Bát trưởng lão cảm thấy tông môn khó khăn, chủ động yêu cầu không muốn bổng lộc? Nếu Bát trưởng lão có ý nghĩ cao thượng như thế, ta sẽ công khai tiến hành khen ngợi ngươi, cổ vũ mọi người học tập tinh thần của Bát trưởng lão.

Ngay lúc này Vân Chi mở miệng:

- Bát trưởng lão, nể tình ngươi ở chỗ là bạn bè không tốt của sư phụ, chỉ cần ngươi trả lại linh thạch trước đây đã lừa gạt Mạnh Cảnh Chu, việc này sẽ bỏ qua.

Bát trưởng lão đành phải vuốt mũi, đau lòng trả linh thạch trở về.

Linh thạch mất mà được lại, Mạnh Cảnh Chu mừng khấp khởi, nhưng Vân Chi lại nói thêm một câu:

- Mạnh Cảnh Chu, ngươi mua sắm đề thật, đây là có lỗi, chỉ cần ngươi nộp tiền dùng để mua đề thật lên cho tông môn, việc này coi như bỏ qua.

Hai mắt Mạnh Cảnh Chu có chút trợn tròn, nguyên lai đại sư tỷ ngươi không phải đứng ở phía bên ta?

Không có biện pháp, Mạnh Cảnh Chu đành phải nộp còn linh thạch vừa mới cầm chưa kịp nóng đít lên cho tông môn.

- Thế còn Lục Dương kia thì sao, tiểu tử này lúc ở trên xe ngựa còn cùng ta một chỗ nghiên cứu thảo luận qua sẽ ứng đối khảo nghiệm ra sao, rắp tâm không tốt!

Mạnh Cảnh Chu muốn kéo Lục Dương xuống nước.

Lục Dương cười lạnh:

- Vậy ngươi đi tông chủ nơi đó cáo ta! Nhưng xem ở việc tông chủ không có mặt, ngươi có thể đi đại diện tông chủ nơi đó cáo ta.

- Ta tin tưởng người trong đại diện tông chủ nhất định là người công chính nghiêm minh, sẽ không thiên vị bất kỳ kẻ nào. -

- Ta mẹ nó...

Mạnh Cảnh Chu cắn răng nghiến lợi nhìn Lục Dương, trong lòng tự nhủ ngươi đợi đến khi ta làm tông chủ, sẽ để cho tiểu tử ngươi đẹp mắt.

Bình Luận (0)
Comment