Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 264 - Chương 264: Cái Đồ Chơi Này Giống Như Làm Còn Kiếm Tiền Nhiều Hơn Cả Làm Cung Phụng Của Bất Hủ Giáo

Chương 264: Cái Đồ Chơi Này Giống Như Làm Còn Kiếm Tiền Nhiều Hơn Cả Làm Cung Phụng Của Bất Hủ Giáo Chương 264: Cái Đồ Chơi Này Giống Như Làm Còn Kiếm Tiền Nhiều Hơn Cả Làm Cung Phụng Của Bất Hủ Giáo

Hắn nhìn chằm chằm hai vị Phó giáo chủ đang xâu nướng nửa ngày, cảm thấy chắc suy đoán của mình sai.

Nhóm trưởng lão Vấn Đạo Tông đã nói trước với tất cả mọi người, nếu Lục Dương xuất hiện tại nơi Lục Dương không nên xuất hiện hiện cũng không cần hoảng hốt, giả bộ như không biết là được.

Lưu phó giáo chủ nhìn thấy Lục Dương trở về, mừng rỡ:

- Tiểu Lục trở về, nhanh lên nhanh lên, ngươi đi duy trì trật tự, để tất cả mọi người xếp thành hàng.

Lục Dương: - ...

Ngài còn biết ngài tới đây làm nghề gì không?

Lục Dương vốn tính tìm mấy người khách ngăn bọn họ, thật sự không ngờ lại khiến quán đồ nướng đông đúc như vậy.

Lục Dương chú ý tới nụ cười chân thành trên khuôn mặt bận rộn của Ma Cốt, cùng vẻ mặt Mạch Cảnh Chu nhưng nhớ lại quận Diêu Giang, những nết nhăn không biết từ đâu nhô lên.

Bất Hủ tiên tử hài lòng gật đầu:

- Không hổ là tín đồ của ta, năng lực tự lực cánh sinh không tệ, ngay cả trình độ xâu nướng còn cao như vậy.

- Lục Dương, để ta khống chế thân thể, ta sẽ biểu diễn cho ngươi một phen xâu nướng cấp Tiên nhân là như thế nào, phải học tập một chút.

Bất Hủ tiên tử tới hào hứng, cũng mặc kệ cái gì gọi là - đồ gia truyền không thể truyền ra ngoài, la hét muốn bộc lộ tài năng.

Lục Dương nghe vậy, dọa đến mức gấp gáp ngăn Bất Hủ tiên tử lại.

- Ngài cũng đừng làm loạn thêm.

Màn đêm buông xuống, các tu sĩ bắt đầu khát vọng mỹ hảo mà buông lỏng một bữa.

Cách quảng trường diễn võ một con đường, có một tiểu điếm không quá thu hút, không người tổ chức, mọi người nghe mùi thơm, không hẹn mà cùng lựa chọn nơi này, quán đồ nướng - Một Lần Nữa.

Chính như tên của quán đồ nướng, nếm qua một lần khách nhân còn muốn một lần nữa, thỏa mãn dạ dày mãi mãi lấp không đầy của mình.

Khách nhân đến nơi đây ăn đồ nướng, rất nhiều là hướng về thịt dê nhỏ, một món đặc sắc của Man tộc, phối phương đồ nướng của Man tộc truyền thừa mấy trăm ngàn năm, Thượng Cổ đến nay, thời gian lâu dài làm sao.

Phối phương đồ nướng điều chế cần cùng ngày, Man tộc đời đời kiếp kiếp nướng thịt Ngưu Dương, nên rất có tâm đắc trong việc phối chế hương liệu. Hương vị của hơn mười xâu nướng trong Vấn Đạo tông sai biệt rất nhỏ là ở bên trong hương liệu này.

Lưu sư phó kiêm nhiệm Phó giáo chủ Bất Hủ giáo có cách nhìn khác biệt về cái này, hắn cho rằng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất chỉ cần phương thức nấu nướng đơn giản nhất, xâu nướng, quan trọng nhất vẫn là hỏa hầu cùng tâm.

Lưu sư phó xem mỗi một lần xâu nướng đều là một trận chiến đấu, tận tâm tận lực, chưa từng lười biếng, cho dù đơn đặt hàng chồng chất như núi, Lưu sư phó cũng vẫn như cũ ung dung không vội, tỉ mỉ khống chế tốt hỏa hầu, đắm chìm trong thế giới của mình.

Ăn cơm như đánh trận, đây là chân lý từ xưa không đổi. Một quán đồ nướng mở tốt, tự nhiên cũng cần không ít nhân viên hậu cần hợp tác phối hợp.

Nhân viên hậu cần của quán đồ nướng Một Lần Nữa nhóm làm nhân viên cửa hàng lâm thời, trước đây chưa hề tiếp xúc qua loại việc này, nhưng bọn hắn tựa như trời sinh chính là làm cái này, lúc phục vụ khách nhân, lòng có linh tê, ngươi ký sổ ta thu thập hắn rửa chén, phối hợp vừa đúng, tựa như huynh đệ ruột thịt.

Chỉ bất quá thế gian không có cửa hàng hoàn mỹ, lại phối hợp như thế nào, vẫn như cũ có người lòng không ở chỗ này, thần du vật ngoại.

- Tiểu Lục ngươi xảy ra chuyện gì, làm việc có thể chuyên tâm hay không!

Cao sư phó kiêm nhiệm phó giáo chủ Bất Hủ giáo răn dạy tiểu Lục làm việc không dụng tâm.

Lục Dương: - ...

Ta làm Giáo Tổ Bất Hủ giáo có phải quá qua loa rồi hay không? Bất Hủ giáo này quả thật không có tiền đồ gì, thành thành thật thật làm đệ tử Vấn Đạo tông được rồi.

- Ngươi muốn rời giáo?

Thần sắc Bất Hủ tiên tử đầy bất thiện nhìn chằm chằm Lục Dương, dám có ý định rời giáo ngay trước mặt tín ngưỡng, rất có can đảm.

- Tiên tử ngươi có chuyện gì sao, không sao thì trở về ngủ đi.

- Đương nhiên có chuyện, ngươi đi nói với tiểu Cao, nói phương pháp nướng que thịt của hắn không đúng, nướng quá non, đợi thêm một chút, phải có mùi thơm mới đủ kình.

- Nhanh đi nói, đây là tiên lệnh.

Bất Hủ tiên tử thúc giục.

Tại thời kỳ Thượng Cổ, nàng tùy tiện nói chút gì, mọi người đều phi thường xem trọng, xem làm tiên ý, mọi người sẽ từ các loại góc độ phân tích ý của nàng.

Hiện tại nàng không có đãi ngộ này, nàng nói chuyện gì cứ mặc kệ, Lục Dương làm như không nghe thấy.

Man Cốt vụng trộm tìm tới Lục Dương, một mặt ưu sầu:

- Lục huynh, tiếp tục như vậy không được.

Lục Dương vui mừng, trong lòng tự nhủ rốt cục có người ý thức được vấn đề sao?

- Chúng ta không có chuẩn bị nhiều xâu nướng như vậy, tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ bán sạch.

- ...

Lục Dương bắt đầu nghĩ lại, ôm lấy chờ mong với Man Cốt, là não Man Cốt có vấn đề hay là đầu mình có vấn đề.

- Cái gì, xâu nướng thừa không nhiều lắm?

Một vị cao tầng Bất Hủ giáo nghe xong biến sắc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Vị cao tầng này gọi Tưởng Nhất Thiên, phụ trách công việc thu sổ sách.

- Vậy nhanh đi ra ngoài mua thêm.

Man Cốt lắc đầu:

- Xâu nướng đều là gia vị sớm ướp, hiện tại mua về thịt, phẩm chất không có bảo hộ không nói, thời gian ướp gia vị cũng không đủ.

Bình Luận (0)
Comment