Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 268 - Chương 268: Đậu Hủ Thiên Tôn (2)

Chương 268: Đậu Hủ Thiên Tôn (2) Chương 268: Đậu Hủ Thiên Tôn (2)

Sột soạt sột soạt ——.

Quảng trường diễn võ là khu vực trung tâm của Vấn Đạo tông, vốn nên là nơi phồn hoa cùng náo nhiệt, bây giờ một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ngáy, hết sức quỷ dị.

Cả cao tầng hai tông môn trên khán đài cũng chống cự không nổi uy lực của gối Hoàng Lương, bị kéo vào trong mộng cảnh.

Khí tức Lưu phó giáo chủ yếu đi, lại không thèm để ý chút nào, điên cuồng cười to không thôi.

- Ha ha ha, Vấn Đạo tông như thế nào, Ngũ Hành tông lại như thế nào, để xem các ngươi còn dám xem nhẹ Bất Hủ giáo chúng ta.

Lưu phó giáo tản ra sát ý dạt dào, muốn mượn này cơ hội tranh thủ thời gian giết hết đệ tử Vấn Đạo tông.

- Cần phải nhanh lên, Độ Kiếp kỳ của Vấn Đạo tông phát giác được động tĩnh nơi đây, tất sẽ chạy đến, coi như ta nắm giữ tiên bảo, lấy tinh huyết hiến tế, cũng khó địch lại đại năng Độ Kiếp kỳ.

Lưu phó giáo chủ tự nói.

Độ Kiếp kỳ đều ẩn mình ở chỗ sâu nhất tông môn, hoặc trấn thủ bí mật, hoặc truy cầu tiên đạo, hoặc cùng ngăn cách hồng trần, cực ít xuất thủ.

Theo hắn biết, bên trong năm đại tiên môn, chỉ có trụ trì Huyền Không tự là Độ Kiếp kỳ, bốn môn chủ còn lại đều là Hợp Thể kỳ.

Trụ trì Huyền Không tự là người một đời trước, đời này của bọn hắn, còn không người trở thành Độ Kiếp kỳ.

Độ Kiếp kỳ không ra, hắn nắm giữ tiên bảo chính là người mạnh nhất.

- Thế nào, ở trước mặt bản tọa, còn muốn giết người?

Một tiếng nói đầy chế giễu mang theo một tia lạnh lùng truyền đến, đánh gãy Lưu phó giáo chủ đang mặc sức tưởng tượng.

Âm thanh quen thuộc, Lưu phó giáo chủ bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Dương thế mà cũng không có ngủ.

- Cái này sao có thể!

Rất nhanh, Lưu phó giáo chủ liền từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.

Lục Dương không có rơi vào trạng thái ngủ say, nói rõ hắn là đại năng Độ Kiếp kỳ.

Hết thảy đều giải thích thông, vì sao Lục Dương biểu hiện chính là Trúc Cơ kỳ ở trước mặt mình, lại có thể ngồi bên trên vị trí cao tầng của Vấn Đạo tông.

Tất nhiên là tu vi của Lục Dương hơn xa mình.

- Ngươi đến tột cùng là ai ?!

Lưu phó giáo chủ nghiêm nghị quát hỏi, có thể trở thành Độ Kiếp kỳ, tất nhiên là đại năng có danh tiếng, nhưng hắn lại không cách nào nghĩ Lục Dương đến bất kỳ một vị nào tương ứng.

Lục Dương chắp tay mà đứng trên khán đài, áo trắng bồng bềnh, tựa như Kiếm Tiên.

Hắn dùng sức lắc vạt áo một cái, thả người rơi xuống.

- Bản tọa, Đậu Hủ Thiên Tôn.

Lúc này đêm đã khuya, dưới ánh trăng, một tia sáng vô cùng dễ thấy trong đêm tối, tựa như hắn là tồn tại được thiên địa nuông chiều, tụ tập ngàn vạn ánh mắt vào một thân.

Lục Dương phóng ra khí tức, tắm rửa dưới ánh trăng, một cỗ khí tức mạnh hơn Hợp Thể kỳ từ trên người hắn bắn ra, Lưu phó giáo chủ nhịn không được quỳ bái.

- Duyên Khởi, Kiếm Lạc.

Kiếm mang đâm rách mây đen, Tiên kiếm màu xanh giống như thần phạt, mang theo lửa giận của thần linh cùng sự lạnh lùng của tiên nhân, từ trên trời giáng xuống, trừng trị hết thảy ác đồ.

Đối mặt một kiếm có thể xưng tuyệt thế, Lưu phó giáo chủ ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có, thân thể hắn giống như là bị cố định lại, không cách nào động đậy.

Diều duy nhất mà hắn có thể làm chính là ngẩng đầu lên, trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn Tiên kiếm màu xanh hạ lạc.

Tiên kiếm đâm xuyên đầu lâu Lưu phó giáo chủ.

- Kiếm là vật không lành, bản tọa không muốn giết người..

Thần sắc Đậu Hủ Thiên Tôn lãnh đạm, quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng vĩnh tồn trên thế gian.

...

Trong hiện thực, đám người vây lại một chỗ, nhìn Lưu phó giáo chủ nằm trên mặt đất ngái o o, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, rất hiếu kì Lục Dương biên cho Lưu phó giáo chủ một giấc mộng ra sao.

Thật ra Lục Dương từ đầu đến cuối đều đứng ở bên người Lưu phó giáo chủ, người nói chuyện trên khán đài chính là Đại trưởng lão.

Thời điểm Lưu phó giáo chủ phát giác được Lục Dương không ở bên người liền đã tiến vào mộng cảnh.

Gối Hoàng Lương là đồ vật của Bất Hủ tiên tử, sau khi Vân Chi biết được cách dùng của gối Hoàng Lương, cách nhẫn trữ vật, trực tiếp thôi động gối Hoàng Lương, để Lưu phó giáo chủ rơi vào trạng thái ngủ say, lại để cho Lục Dương biên ra mộng cảnh.

Về phần các cao tầng khác, bao gồm cả Cao phó giáo chủ ở bên trong, thật bị chùm lên bao tải tóm lấy.

- Rõ ràng là gối đầu của ta, vì cái gì không cho ta dùng!

Bất Hủ tiên tử cũng muốn chơi, bị Lục Dương ngăn lại.

- Ta giúp ngươi tìm hiểu một chút, hơn ba mươi vạn năm qua đi, nói không chừng đã biến chất.

Lục Dương đương nhiên thiết lập quyền biên mộng cảnh lần đầu tiên.

- Lại nói ngươi trước kia khi dùng gối Hoàng Lương, còn muốn tìm người ca hát nữa hả?

Lục Dương nhớ tới khí thế to lớn khi cao tầng Bất Hủ giáo ngâm nga Thượng Cổ chi ngôn, tựa như là hiến tế cái gì đến tồn tại vĩ đại nào đó.

- Những người này hát là cái gì?

Bất Hủ tiên tử nhớ lại một cái, nói:

- Là ca dao để con rối phát ra khi ta đi ngủ, nội dung là ngủ đi, ngủ đi, tiểu bảo bối thân yêu của ta...

Cao tầng Bất Hủ giáo hát quá đủ khí thế, hoàn toàn không hợp ý cảnh ca dao, nàng phải ngẫm lại một hồi mới ý thức được đám người này đang hát cái gì.

Lục Dương: - ...

Bình Luận (0)
Comment