Một vị khác sư huynh nói:
- Ta cũng cảm thấy Nhân Sâm quả không phải xuất hiện như vậy. Ta từng đọc qua một bản dã sử, phía trên giảng thuật Nhân Sâm quả tồn tại, nói là nhân sâm hiếm thấy ở thời kỳ Thượng Cổ, có một tên lừa gạt nói mình có nhân sâm, khi mọi người hỏi phát hiện nhân sâm từ đâu, hắn nói là ở trên cây, lúc này mới có cái tên Nhân Sâm quả.
-... Dã sử mà ngươi thật là hoang dã.
- Trên sách có nói người lừa đảo là ai chăng?
- Người được gọi là Ứng Thiên Tiên.
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử chạy quá nhanh, vượt qua Lục Dương một vòng, rốt cục bị Lục Dương bắt lấy cổ tay.
- Rốt cục bắt lại ngươi!
Lục Dương cười ôn hòa, cười giống một bại hoại nhã nhặn.
Trong hiện thực, Lục Dương hô một câu chậm đã, ngăn cản sư huynh Hóa Thần kỳ chuẩn bị xuất thủ.
Sư huynh Hóa Thần kỳ không còn xuất thủ, hắn muốn nhìn một chút Lục Dương muốn làm gì.
Trong số đối thủ Bất Hủ tiên tử vượt cấp khiêu chiến, cũng bao gồm cả vị Ô sư huynh Hóa Thần kỳ này, hắn đến báo thù, xếp hàng hơn nửa ngày, rốt cục đến phiên hắn.
Lục Dương hít sâu một hơi, chầm chậm nói:
- Ô sư huynh, ta khuyên các ngươi chớ có khinh người quá đáng, nếu thật ép quá, ta cái gì đều có thể làm ra được.
Ô sư huynh không có bị Lục Dương hù dọa, cười hỏi:
- Khinh ngươi lại như thế nào, hay là ngươi còn có tờ phiếu trải nghiệm đại diện tông chủ một ngày thứ tư?
Ô sư huynh không tin Lục Dương còn có, nếu thật có, sớm đã dùng, há có thể chờ tới bây giờ?
- Phiếu trải nghiệm đại diện tông chủ một ngày thì không có, nhưng ta có một thức đại thần thông thượng cổ, có thể giết hết thảy địch nhân, cùng là đệ tử Vấn Đạo tông, ta không muốn đại khai sát giới trong tông môn.
Ô sư huynh không tin Lục Dương có loại đại thần thông này, không còn nói nhảm, đi lên liền đánh.
Lục Dương thấy thuyết phục không thành, đành phải vận dụng pháp thuật vừa học được.
- Nhìn đại thần thông thượng cổ của ta —— vãi đậu thành binh!
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương cưỡng ép giao quyền khống chế giao thân thể cho Hoàng Đậu Đậu.
Vãi đậu thành binh, chính là để Bất Hủ tiên tử thay thế mình xuất chiến.
Một thức này khó lường, Tiên nhân phụ thể, sao mà vô địch, loại chiêu thức này đặt ở thời kỳ Thượng Cổ cũng là tồn tại quả thật nổ tung, là pháp thuật cấm kỵ.
Bất Hủ tiên tử nhìn Ô sư huynh đánh tới, sinh lòng tuyệt vọng, Hóa Thần kỳ xuất thủ, còn đánh như thế nào?
- Lục Dương ngươi lại không có lòng kính sợ Tiên nhân.
Lục Dương cười lạnh, lòng kính sợ? Đây là chuyện ta sẽ cân nhắc sau khi sống qua đêm nay.
Bất Hủ tiên tử thân là Tiên nhân, có thể sống sót tại thời kì Thượng Cổ tàn nhẫn lại dã man, thành công thành tiên, đứng hàng một trong Ngũ Tiên, trừ bỏ vận khí cực giai ra, cũng không thể rời bỏ rất nhiều bản lĩnh cuối cùng của nàng.
Bên trong ánh mắt của Bất Hủ tiên tử lộ ra hàn mang, tu vi của đối phương quá cao, phương pháp bình thường khẳng định không được, đã như vậy, đừng trách nàng không nể tình.
Nàng trực tiếp dùng pháp thuật cấm kỵ liên quan đến thời gian —— Thuật Giả Chết!
Bịch một tiếng, Bất Hủ tiên tử mất hết sinh cơ, ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, không có nhịp tim cùng mạch đập, cũng cảm giác không được linh hồn.
Chuyện này làm Ô sư huynh giật mình kêu to, hắn còn không có xuất thủ nha, sao người lại không còn khí tức?
- Nếu không chôn đi?
Dưới đài có người đề nghị.
- Hẳn là hậu táng.
Ô sư huynh gật gật đầu, mọi người rõ như ban ngày sự cống hiến của Lục Dương trong đoạn thời gian hắn trở thành tông chủ.
Bất Hủ tiên tử bị dọa sợ nhanh chóng bật dậy, Ô sư huynh như lâm đại địch, vô cùng gấp gáp, móc ra bùa vàng, dán lên trên trán Lục Dương.
- Nghĩ không ra Lục sư đệ thi biến, là có tâm nguyện gì chưa kịp làm sao?
Ô sư huynh mặc niệm Vãng Sinh Chú:
- Bụi về với bụi, đất về với đất, hết thảy đều đi qua, Lục sư đệ, nói ra tâm nguyện của ngươi, sư huynh sẽ thay ngươi hoàn thành.
Bất Hủ tiên tử yếu ớt nói:
- Nguyện vọng của ta là đánh bại Vân Chi.
Thần sắc Ô sư huynh khẽ biến, nhanh chóng lấy ra thêm tấm bùa dán lên cái miệng của Lục Dương:
- Lục sư đệ, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa kịp làm không?
Bất Hủ tiên tử nói không ra lời.
Ô sư huynh nhẹ nhàng thở ra:
- Xem ra không có.
Đám người kêu rên một mảnh, nâng lên thi thể của ấm áp của Lục Dương, chôn ở trong rừng cây Thiên Môn phong, chỉ lộ ra cái đầu.
Sau đó rời khỏi Thiên Môn phong, chạy tới Nhiệm Vụ điện, muốn hoàn thành nhiệm vụ, góp nhặt điểm cống hiến, đi đổi thẻ thể nghiệm làm đại diện tông chủ, để họ cũng có thể trải nghiệm qua một ngày đi làm đại diện tông chủ.
Bất Hủ tiên tử lên làm đại diện tông chủ ba ngày, tương đối sinh động, khơi gợi lên ham muốn trở thành đại diện tông chủ của mọi người.
- Làm tông chủ, giống như chơi rất vui dáng vẻ.
- Ta có một ít ý nghĩ, vừa hay cần thông qua làm tông chủ mới có thể thực hiện.
Đám người xiết cơ đít, gồng cơ mông đi Nhiệm Vụ điện nhận nhiệm vụ, chiến trận rầm rộ dọa Đái Bất Phàm giật nảy cả mình.
Hắn chưa từng thấy đám người hào hứng như thế, giống nhưng phát cuồng vì uống chất kích thích.
Đến cuối cùng, trên tường nhiệm vụ không còn nhiệm vụ nào treo. Tất cả nhiệm vụ đều bị người giành lấy, Đái Bất Phàm nhìn thấy, khóe mắt giật một cái nhảy một cái.
Đái Bất Phàm lên tiếng hỏi nguyên do, nhẹ nhàng thở ra, nếu như là loại nguyên nhân này, vậy thì không sợ các sư đệ sư muội là náo nhiệt nhất thời.