- Ngươi, ngươi đến cùng là ai?!
Trình độ hoảng sợ của Bất Hủ tiên nhân còn lớn hơn so với việc bị cướp đoạt đạo quả, nàng này quả thực cường đại đến không hợp thói thường.
Bên trong không gian tinh thần của tiểu tử này đều là người nào, người trước dùng ra thủ đoạn khó lường cướp đi đạo quả của mình, người sau tu vi cái thế pháp lực vô biên.
- Ngươi không phải đã nói sao, muốn thay Lục Dương trấn áp ta.
- Ngươi chính là đại sư tỷ của Lục Dương?!
Âm thanh của Bất Hủ tiên nhân đề cao thêm mấy phần, trừng to mắt, nhất thời đều quên tình cảnh hiện tại, trong lòng không khỏi chửi ầm lên Lục Dương không muốn mặt.
Tiểu tử này đến cùng nói ra nguyện vọng quái quỷ gì, một cái không hợp thói thường hơn một cái, hắn vốn cho rằng chiến thắng đại sư tỷ của Lục Dương dễ như trở bàn tay, đáp ứng Lục Dương, tiến đến đoạt xá.
Hiện tại xem ra, là muốn trái lại.
Đại sư tỷ Lục Dương dễ như trở bàn tay trấn áp hắn mới đúng.
Hố lớn quá.
Bất Hủ tiên nhân hiểu rõ, Lục Dương căn bản cũng không phải là tín đồ của mình, hắn ngụy trang thành mồi nhử, giả trang nửa ngày, chính là muốn lừa gạt mình tiến vào.
Buồn cười mình còn tưởng rằng có thể đoạt xá một bộ thể xác hoàn mỹ phù hợp với mình.
Đối phương là nội ứng của chính đạo tiềm phục trong Bất Hủ giáo?
Nhưng Lục Dương biểu hiện không giống giả mạo ở trong trận thi đấu đấu.
Bất Hủ tiên nhân bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ hết thảy —— Lục Dương là do ba Ma giáo khác phái tới.
Như thế thì hết thảy đều nói thông.
- Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, ta nhận thua, các ngươi muốn biết rõ cái gì ta đều nói, chỉ cầu các ngươi lưu cho ta một cái mạng chó!
Bất Hủ tiên nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tâm tính chuyển biến rất nhanh.
- Nói, ngươi đến cùng là ai! Vì cái gì giả mạo ta!
Bất Hủ tiên tử không còn nghiên cứu hình thức ban đầu của đạo quả, vui vẻ chạy tới, Lục Dương theo ở phía sau, Vân Chi ở một bên lẳng lặng nghe.
Ba người đều muốn biết rõ đáp án của vấn đề này.
- Ta là...
Bất Hủ tiên nhân kéo dài âm thanh, hấp dẫn lực chú ý của ba người, trong cơ thể bắn ra toàn bộ lực lượng, xoay người chạy, muốn xông ra không gian khỏi bình chướng tinh thần, thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
Đông ——.
Không có ngoài ý muốn, hắn rắn rắn chắc chắc đâm vào bên trên bình chướng, hoàn toàn không xông qua được.
Vân Chi sớm có đoán trước, sớm cường hóa cường độ không gian tinh thần của Lục Dương.
Bất Hủ tiên nhân dùng ra một chiêu này là chiêu mà Bất Ngữ đạo nhân dùng qua rất nhiều lần trước mặt Vân Chi, không dùng được.
- Còn không thành thật, tiên tử quyền pháp!
Hoàng Đậu Đậu nắm chặt hai tay nắm tay, như mưa rơi đánh vào trên mặt Bất Hủ tiên nhân.
- Đừng đánh mặt đừng đánh mặt, ta lúc này thật sẽ nói hết.
Bất Hủ tiên nhân nhìn như hiểu rõ, sớm nhận sợ so cái gì đều mạnh hơn, đối phương có kinh nghiệm phong phú, các loại hoa chiêu ở chỗ này đều không có tác dụng.
- Nói, ngươi tên gì?!
Hoàng Đậu Đậu diễu võ giương oai.
- Ta, Không Muốn Mặt (Bố Yếu Kiểm).
- Ừm? Tự mình hiểu lấy như thế?
- Không phải, ta nói là ta gọi Bố Yếu Kiểm, bố của vải vóc, Yếu Kiểm của Yếu Kiểm.
Bất Hủ tiên nhân bị đánh trung thực, hỏi gì đáp nấy, thái độ rất tốt.
Bất Hủ tiên tử nhíu mày:
- Làm sao có cái tên kỳ quái như thế?
Trong lòng Lục Dương tự nhủ ngươi có tư cách gì nói tên của người ta kỳ quái?
Bất Hủ tiên nhân thở dài:
Ta cũng không muốn gọi như thế, muốn giải thích vấn đề này thì cần nói ra rất dài dòng.
- Ngươi từ từ nói.
Bất Hủ tiên tử biến ra một cái bàn nhỏ, ngồi ở một bên, hai tay đặt sau đầu, muốn nghe một chút Bất Hủ tiên nhân nói thế nào.
Vân Chi cùng Lục Dương cũng ở một bên lẳng lặng nghe.
Bất Hủ tiên nhân chi tiết nói:
- Ta không biết rõ ý thức của ta từ đâu mà đến, cũng không biết rõ ta là như thế nào đản sinh. Trước đây thật lâu, ta sinh ra đạo ý thức thứ nhất, ý thức rất nhạt, vẻn vẹn có thể mơ hồ phát giác tình huống của bản thân, giống như là ngắm hoa trong màn sương, nhìn không thế nào rõ ràng.
- Ta cảm nhận được lực lượng không biết từ đâu mà đến không ngừng hội tụ đến trên người của ta, để cho ta một chút xíu mạnh lên, nhưng ý thức của ta vẫn như cũ mông lung mà mơ hồ, phân biệt không ra chuyện ngoại giới.
- Ta còn có thể cảm giác được có rất nhiều ký ức bổ sung đến trong ý thức của ta, nhưng ta lúc đó không có năng lực suy tính, chỉ là một người tiếp nhận ký ức, không cách nào tích hợp quy tắc cùng xử lý đối với mấy ký ức to lớn.
- Ý thức của ta dần dần trở nên mạnh lên, âm thanh loáng thoáng vang lên bên cạnh ý thức của ta, cứ kêu Bất Hủ tiên nhân.
- Trong trí nhớ của ta có một từ Bất Hủ tiên nhân này, nhưng ta vẫn như cũ không cách nào xử lý ký ức, không biết rõ cái gì là Bất Hủ tiên nhân.
- Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy trăm năm, có lẽ là mấy ngàn năm, tóm lại ý thức của ta chợt rõ ràng, giống như là người chết chìm bị người mò lên, lần nữa khôi phục cảm giác về bên ngoài.
- Mà câu nói đầu tiên sau khi ý thức của ta rõ ràng nghe được là ——Bất Hủ tiên nhân Bố Yếu Kiểm vĩ đại, xin ngài cứu vớt tín đồ thành kính của ngài, cứu vớt thế giới này.