Trên thực tế đối với thân phận của Tần Hạo Nhiên, Lục Dương cũng đã có suy đoán, chỉ là không có chứng cứ, hắn cũng không thể nói ngay trước mặt Tô Y Nhân rằng trượng phu của ngươi là Ma giáo, không phải người tốt lành gì.
Lục Dương nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, cười nói:.
- Lý sư đệ, bây giờ ngươi tin ngươi là Tần Hạo Nhiên chuyển thế chưa?
Thật ra Lục Dương còn hoài nghi rằng Tô Y Nhân đã tạo ra một đoạn ký ức nhét vào trong đầu Lý Hạo Nhiên, khả năng tuy không lớn như vẫn có.
Nhưng trải qua Bất Hủ tiên tử xác nhận, chắc chắn đây là ký ức của Lý Hạo Nhiên, không ai động tay động chân.
Lý Hạo Nhiên ủ rũ, chuyện đã xảy ra như vậy, hắn tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một vấn đề khác, mồ hôi lạnh ứa ra:.
- Đại Hạ vương triều hẳn không có quy định truy cứu trách nhiệm kiếp trước chứ?
Trong đầu Lục Dương nhanh chóng nhớ lại thư tịch, khẳng định nói:
- Không có, nguyên tắc luật pháp Đại Hạ vương triều nói chết là hết, ngươi cũng đã chuyển thế, Đại Hạ vương triều sẽ không xen vào.
Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra.
- Ba người các ngươi dậy sớm thế?
Lý mẫu trông thấy ba người tu luyện trong viện, mặt mày hớn hở.
- Bá mẫu, Hạo Nhiên vừa rồi đột phá Trúc Cơ trung kỳ.
Lục Dương cười nói.
Phụ mẫu Lý Hạo Nhiên đều là Trúc Cơ sơ kỳ, trước đây chiến lực của Lý Hạo Nhiên vượt qua phụ mẫu, bây giờ ngay cả cảnh giới cũng vượt qua, khiến Lý mẫu vui mừng vô cùng.
Lý Hạo Nhiên biết được chuyện thân phận kiếp trước nhưng không nói cho Lý phụ Lý mẫu biết, để hai người đỡ lo lắng.
- A... , vậy phải ăn mừng một trận, ngươi chơi nhiều với tiểu Lục tiểu Mạnh, nhất định có thể tiến bộ.
Lý Hạo Nhiên:.
-... A đúng đúng đúng.
Lúc ăn cơm chúc mùng, Lý Hạo Nhiên nói với phụ mẫu muốn trở về tông môn, Lý phụ Lý mẫu đều rất kinh ngạc.
Kiếp trước Lý Hạo Nhiên là Giáo chủ Cửu U giáo, việc này quá lớn, ba người che không được, muốn nhanh chóng trở về báo cáo tông môn.
- Mới qua mấy ngày đã muốn đi rồi, tiểu Lục tiểu Mạnh các ngươi chơi chán sao?
Lục Dương đặt đũa xuống, khóe miệng nở nụ cười làm người ta tin tưởng:
- Lý sư đệ đột phá cảnh giới, cần sư môn trưởng bối xuất thủ củng cố tu vi, nên phải nhanh chóng trở về.
Đây là nói láo, Vấn Đạo tông từ trước đến nay đề tự mình tu hành, không cần trưởng bối xuất thủ củng cố tu vi, nhưng giọng điệu của Lục Dương rất chân thành, dễ dàng khiến người ta tin tưởng.
Lý phụ Lý mẫu nghe xong lời này, cũng không còn khuyên ba người ở lại mấy ngày nữa.
Vẫn là lão Mã kéo xe, kéo ba người trở về Vấn Đạo tông.
Mạnh Cảnh Chu thúc giục lão Mã tranh thủ thời gian trở về tông môn, lão Mã chậm rãi nhẹ gật đầu, vẫn không nhanh không chậm đi về như trước, nhưng một bước lại có thể vọt ra mấy trăm mấy ngàn dặm.
- Lý sư đệ, thân phận Giáo chủ Cửu U giáo của ngươi rất có triển vọng nha, chờ trở lại tông môn, nếu dùng tốt có thể kiếm được cả bội, sau khi chuyện thành công, chúng ta chia ba bảy, như thế nào?
- Còn có loại chuyện tốt này?
- Đây là đương nhiên, nhưng phải thiệt thòi cho sư đệ trước rồi.
Không bao lâu, ba người liền về tới Vấn Đạo tông, đi vào đại điện Nhiệm Vụ.
- Đái sư huynh ở bên trong à?
Lục Dương hỏi sư huynh bảo vệ.
Sư huynh ngẩng đầu, trông thấy ý cười dào dạt Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, cùng bao tải mà Mạnh Cảnh Chu khiêng trên vai.
- Đái sư huynh ở bên trong, Đái sư huynh đã thông báo, các ngươi nếu đang có chuyện tìm hắn, cứ trực tiếp đi vào là được, không cần thông báo, nhưng thứ trong bao bố là….
- Chiến lợi phẩm.
- A, vậy đi vào đi.
Sư huynh phòng thủ không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải là vật nguy hiểm.
Hai người khiêng bao tải đi vào gian phòng của Đái Bất Phàm, Đái Bất Phàm vẫn là bộ dạng đọc hồ sơ, tra tìm đầu mối nhiệm vụ như cũ.
- Hai người các ngươi sao lại tới đây, tìm ta có chuyện gì?
Mạnh Cảnh Chu vượt lên trước một bước nói:
- Tin tức tốt, Đái sư huynh, dưới sự cố gắng không ngừng của hai người chúng ta, rốt cục cũng bắt được Giáo chủ Cửu U giáo, chỉ là không biết công lao này sẽ ban thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.
- Giáo chủ Cửu U giáo?
Đái Bất Phàm nghi ngờ nhìn về phía Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu chưa hề nói dối, không thẹn với lương tâm, đối mặt với Đái Bất Phàm.
Đái Bất Phàm lại nhìn về phía Lục Dương, Lục Dương cũng vậy, không thẹn với lương tâm, đối mặt với Đái Bất Phàm.
Đái Bất Phàm ngày càng nghi ngờ, không biết hai cái tên dở hơi này đang tính cái gì, trong lòng thầm tự nhủ.
- Giáo chủ Cửu U giáo ở đâu?
Mạnh Cảnh Chu mở bao tải ra, lộ ra Lý Hạo Nhiên đang bị bịt miệng, hùng hổ chỉ vào:
- Chính là kẻ này!.
Đái Bất Phàm: - ...
Hai ngươi có phải coi ta là tên ngốc không?
Mạnh Cảnh Chu thấy Đái sư huynh không tin, liền sinh động như thật nói.
- Hai người chúng ta mấy ngày trước ra ngoài, nhìn thấy khe núi dâng lên một cỗ khói đen, nghĩ rằng nhất định có yêu ma muốn làm loạn nhân gian, nên trực tiếp giết đến tận cửa, kẻ xấu kia tự xưng là Giáo chủ Cửu U giáo, thần thông quảng đại, cũng may hai người chúng ta cũng không tầm thường, có chút thủ đoạn, trải qua trận chiến sinh tử một phen, rốt cục cũng bắt được kẻ xấu, khi chúng ta tháo mặt nạ của kẻ xấu xuống, mới phát hiện kẻ xấu chính là Lý Hạo Nhiên.
- Giáo chủ Cửu U giáo, một người vô cùng thần bí, bị hai chúng ta bắt giữ, chúng ta cũng không muốn nhiều, một người ba tấm phiếu đổi làm đại diện tông chủ một ngày là được.
-... Ngươi có muốn nghe thử ngươi đang nói gì không?
Đái Bất Phàm là đệ tử có chức quyền cao nhất, sống gần ngàn năm, chưa từng trải qua chuyện như ngày hôm nay, cảm giác trí thông minh của mình bị nhục mạ.