Đào Yêu Diệp đi đấu giá thì khác, người ta chỉ nghĩ rằng mỹ nhân thích vải, bỏ tiền ra mua vui.
- Chúng ta là sư huynh sư muội, nói cảm ơn thì khách sáo quá rồi, Lục sư huynh đã nhận ra nguồn gốc của tấm vải đỏ chưa?
Đào Yêu Diệp cười hỏi, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Lục Dương im lặng một lúc, thành thật nói:
- Nên là vật của thời thượng cổ, lai lịch không tầm thường, còn cụ thể là gì thì ta cũng không nói rõ được.
Bất Hủ Tiên Tử mới mười sáu tuổi đã mắc chứng mất trí nhớ giai đoạn đầu ở người già, thật đáng thương.
Vài món đấu giá tiếp theo không gây được sự chú ý của bốn người, chỉ có người dẫn chương trình trưng bày Song Sinh Tịnh Đế Liên, bốn người mới thẳng lưng, muốn xem Tịnh Đế Liên có thể bán được bao nhiêu linh thạch.
Khi Song Sinh Tịnh Đế Liên vừa xuất hiện, khán đài bên dưới lập tức im lặng, ánh mắt rực lửa.
Đối với bất kỳ ai trong số những người ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, Song Sinh Tịnh Đế Liên là bảo vật phát triển tương lại
Người dẫn chương trình mỉm cười giới thiệu:
- Song Sinh Tịnh Đế Liên, có lẽ chư vị ở đây đã gặp qua cách đây vài ngày, đây chính là cây xuất hiện trong rừng rậm cách đây vài ngày. Ta cũng không cần giới thiệu quá nhiều về tác dụng của nó.
- Giá khởi điểm là ba mươi nghìn viên linh thạch.
- Ba mươi mốt ngàn linh thạch.
Ánh mắt của những người bên dưới khán đài như muốn cướp lấy Song Sinh Tịnh Đế Liên, căn bản không cần người dẫn chương trình giới thiệu.
- Ta nhất định phải có được Tịnh Đế Liên, ba vạn hai nghìn khối linh thạch.
- Chỉ với chút linh thạch này mà dám cướp Tịnh Đế Liên, ba vạn năm nghìn khối linh thạch!
Bạch Hổ Thánh Tử của Tứ Tượng Tông khinh thường hành vi trả giá từng chút một của mọi người.
- Ba vạn tám nghìn linh thạch!
An Khả không chịu thua.
- Bốn vạn một nghìn linh thạch!
- Bốn vạn bốn ngàn!
- Bốn vạn năm ngàn!
Đoạn Hồng Trần của Thiên Vấn Đao hô lên, hắn chỉ còn cách Kết Đan một Tịnh Đế Liên.
Giá của Tịnh Đế Liên không ngừng tăng lên, Man Cốt vui mừng không khép miệng lại được.
Cuối cùng, giá của Tịnh Đế Liên dừng lại ở bốn vạn chín nghìn linh thạch.
- Bốn vạn chín nghìn linh thạch lần một, bốn vạn chín nghìn linh thạch lần hai..... ….
Mạnh Cảnh Chu trầm ngâm, nhân lúc người dẫn chương trình trả giá, hắn dùng giọng vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy mà tự lẩm bẩm:
- Hai đệ tử Phật môn biết La Hán Quyền kia thật đáng ghét, trên cây Liên Đài này có manh mối nào về hai đệ tử Phật môn đó không?
- Năm vạn linh thạch!
Bạch Hổ thánh tử lập tức tăng giá.
Hắn không vội sử dụng Song Sinh Tịnh Đế Liên, nhưng hắn thề nhất định phải tìm ra hai đệ tử Phật môn đó.
Năm vạn linh thạch là số tiền mà những người ở giai đoạn Trúc Cơ phải bán hết gia sản cũng không đủ, cũng chỉ có đệ tử cốt cán của tông môn lớn như Bạch Hổ Thánh Tử mới có thể đủ khả năng chi trả.
- Năm vạn ba nghìn linh thạch!
An Khả trả giá thêm lần nữa.
Bạch Hổ Thánh Tử bình tĩnh lại, hắn vẫn có thể trả giá cao hơn, nhưng như vậy, hắn không chỉ đắc tội với An Khả, mà Song Sinh Tịnh Đế Liên cũng không đáng giá nhiều linh thạch như vậy.
An Khả mua được Song Sinh Tịnh Đế Liên với giá năm vạn ba nghìn linh thạch.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Đào Yêu Diệp đưa tấm vải đỏ cho Lục Dương.
- Tiên tử, bây giờ có thể nhìn ra đây là thứ gì không?
Lục Dương âm thầm hỏi, mong rằng tiên tử có thể nói nguồn gốc của tấm vải đỏ.
- Nói thế nào?
Bất Hủ Tiên Tử trầm ngâm một lúc, cố gắng lục lại ký ức, nàng đập tay vào trán, lộ ra vẻ bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhớ ra nguồn gốc của tấm vải đỏ trong một góc ký ức không mấy nổi bật.
- Đây không phải là khăn trải bàn của nhà ta sao.
-...... …. Tiên tử ngươi thật sự là không khách sáo chút nào.
- Nói như thế nào?
- Chuyên hố người bên mình.
…
Thượng cổ tứ tiên từng nhiều lần nhận lời mời của Bất Hủ tiên tử, làm khách tại tiên phủ của Bất Hủ tiên tử, thưởng thức những món ăn ngon khó kiếm.
Do đặc thù nấu nướng của Bất Hủ tiên tử, nên yêu cầu về chất lượng thực phẩm và đồ dùng ăn uống đều rất cao.
Đũa, chén bát, khăn trải bàn... Đều trải qua muôn vàn kiếp nạn mà không hỏng, đã vượt qua thử thách kép của thời gian và thế gian, có thể nói là vô cùng quý giá.
Những đồ dùng ăn uống này không tránh khỏi việc nhiễm hơi thở của năm vị tiên nhân.
- Điều này cũng phản ánh từ một khía cạnh khác rằng năm vị tiên nhân thượng cổ của chúng ta vô địch như thế nào, không cần bất kỳ động tác nào, chỉ ngồi đó thôi cũng có thể khiến vật liệu nhiễm hơi thở của chúng ta, trải qua ba mươi vạn năm mà vẫn không tan biến!
Bất Hủ tiên tử tự khen mình, ra sức ca ngợi bản thân.
Hoặc có lẽ là nhìn thấy vật liệu cũ nên tâm trạng tốt.
Lục Dương: - …
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng ổn, vật liệu của tiên nhân có thể mua được với giá bốn nghìn linh thạch, quả là lời to.
Hơn nữa tấm vải này không thể làm hỏng, tuyệt đối là đồ tốt.
- Đáng tiếc là... Người không dùng được tấm khăn trải bàn này.
Bất Hủ tiên tử tiếc nuối nói, khiến Lục Dương nghẹn họng.
- Vì cái gì?
- Tấm khăn trải bàn này trước đây đã được ta luyện hóa, cho dù ta chết một lần thì sự thật về việc luyện hóa cũng không biến mất, vì vậy chỉ có ta mới có thể sử dụng tấm khăn trải bàn này.