Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Thượng Cổ Truyền Thừa, Không Thể Xem Thường (2)

Chương 407: Thượng Cổ truyền thừa, không thể xem thường (2) Chương 407: Thượng Cổ truyền thừa, không thể xem thường (2)

Nói đến đây, Mạnh Cảnh Chu lộ ra vẻ tiếc nuối.

- Nhưng ta có một vấn đề không nghĩ ra.

- Là gì?

- Cửu Anh không dễ đánh, chúng ta trực tiếp dùng Truyền Tống Phù truyền nó đến Trấn Yêu Quan không phải được rồi sao?

Mạnh Cảnh Chu thắc mắc, lúc Lục Dương đánh Tượng Hình quyền còn biểu lộ ra vẻ đại nghĩa diệt thân, có cần thiết như vậy không?.

Lục Dương: - …

Xong rồi, hắn bắt đầu dần dần bị Bất Hủ tiên tử đồng hóa, đầu óc không còn thông minh nữa.

- Lục sư huynh, vừa rồi huynh biến thành ai vậy?

Đào Yêu Diệp tò mò, sao nàng không biết Lục sư huynh còn quen biết một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy.

- Đây là Thượng Cổ truyền thừa, không thể xem thường.

Lục Dương nói rất cao thâm, nhưng cũng không tính là nói dối.

Việc càng nhiều người biết về Bất Hủ tiên tử thì càng nguy hiểm.

Đến giờ vẫn không biết ai đã giết Bất Hủ tiên tử, đối phương có thủ đoạn gì, mục đích là gì.

Những người biết đến sự tồn tại của Bất Hủ tiên tử đều có khả năng bị đối phương để mắt tới.

Hiện tại những người biết đến Bất Hủ tiên tử chỉ có năm người, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, Đại sư tỷ và Bất Hủ Tiên Nhân.

Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt thì không còn cách nào khác, lúc Bất Hủ tiên tử sống lại, hai người họ đều có mặt.

Còn Đại sư tỷ thì khỏi phải nói, ai nguy hiểm còn chưa chắc.

Bất Hủ Tiên Nhân không thể rời khỏi Vấn Đạo Tông, cũng rất an toàn.

- Mau mau mau, kiểm kê chiến lợi phẩm nào.

Mạnh Cảnh Chu thúc giục mọi người mổ xẻ yêu thú, xem có thứ gì tốt không.

Mạnh Cảnh Chu không thiếu bảo bối và linh thạch, hắn hưởng thụ quá trình thu hoạch.

Cửu Anh bị Lục Dương nướng thành than, yêu đan bị chia làm hai, trở thành phế đan, trên người Cửu Anh không tìm được thứ gì tốt nữa.

Hai con yêu thú bị chặt đầu bằng một kiếm thì khá bình thường, chỉ có yêu đan và lông da các thứ.

Con hổ yêu mà Mạnh Cảnh Chu giết thì trên người có không ít thứ tốt, xương hổ, dương hổ đều có thể tráng dương, rất tiếc, đối với Mạnh Cảnh Chu thì đây là thứ vô dụng nhất.

Máu của hổ yêu và sư tử yêu rất có giá trị, đưa cho luyện đan sư luyện hóa, có thể truy về bản nguyên, luyện hóa ra một giọt chân huyết Lục Ngô và chân huyết Cửu Đầu Sư Tử.

Mật rắn của Hoa Văn Cự Mãng có thể giải độc, có thể bán được giá hời.

Đào Yêu Diệp là người nghèo nhất trong bốn người, ba người Lục Dương đều từng làm nhiệm vụ làm nội ứng trong Bất Hủ Giáo, còn từng trợ giúp một chút trong tiến trình lịch sử diệt vong của Bất Hủ Giáo.

Đây đều là điểm cống hiến.

Trái lại Đào Yêu Diệp, tuy rằng nhiệm vụ làm không ít, nhưng không có nhiệm vụ nào sánh được với nhiệm vụ của Bất Hủ Giáo.

Man Cốt lột bỏ lớp vảy của con yêu thú mặc giáp, lớp vảy này rất cứng, lại không dễ bắt, là nguyên liệu tốt để chế tạo áo giáp.

- Về đưa cho Hạo Nhiên sư đệ xem.

Man Cốt cất lớp vảy vào trong ngọc bội thân phận.

Bốn người thu dọn xong xuôi, dựng đống lửa trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Từ sáng đi đấu giá, đến trưa vào rừng sâu, chiều bắt đầu chiến đấu, bận rộn cả một ngày, nên nghỉ ngơi hưởng thụ rồi.

Đặc biệt là vừa rồi có được nhiều nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy, không ăn một bữa thì thật đáng tiếc.

- Có thể ăn thịt sư tử không, ta nghe nói ở bộ lạc có một món ăn truyền thống của vùng Trung Nguyên, gọi là thịt viên, ta chưa từng ăn qua.

Man Cốt đề nghị.

Đào Yêu Diệp im lặng một lát mới nói:

- Có khả năng là thịt viên mà Man sư đệ ngươi nói không phải là thịt viên bây giờ không?

- Chẳng phải đều gọi là thịt viên sao?

Thôi bỏ đi, thịt viên thì thịt viên thôi, hôm nay ăn thịt sư tử.

Mọi người phân công hợp tác, Man Cốt tuy chưa từng ăn thịt sư tử, nhưng lúc ở bộ lạc thường xuyên xử lý các loại yêu thú khác, quy trình đều na ná nhau, hắn phụ trách xử lý thịt sư tử.

Lục Dương chặt đổ một cây đại thụ, dùng Thanh Phong kiếm cắt thành một cây gậy dài ba mét, dùng để xiên thịt sư tử.

Mạnh Cảnh Chu thiết lập trận pháp tự động nướng lớn, dựng giá nướng.

Đào Yêu Diệp đi xung quanh tìm kiếm những loại trái cây có thể ăn được, ăn thịt ngán rồi thì có thể giải ngấy.

Sư tử bị Man Cốt lấy hết nội tạng, rửa sạch. Thêm vào nước sốt bí chế của Thượng Cổ Man tộc, Lục Dương xiên thịt sư tử, đặt ở trên giá nướng, phun ra tam vị chân hỏa.

Trên trận pháp tự động nướng thịt, sư tử bị một cây gậy xuyên qua, từ từ xoay tròn, tam vị chân hỏa nướng xèo xèo tỏa mỡ, mùi thơm ngào ngạt.

Man Cốt nhìn con sư tử, ngẩn người ra, không biết suy nghĩ điều gì.

- Man Cốt, ngươi sao vậy?

Lục Dương còn tưởng Man Cốt nhớ nhà.

- Ta đang nghĩ, đối tượng chính của trận pháp tự động nướng là xiên nướng nhỏ, đối mặt với cừu nướng nguyên con, sư tử nướng nguyên con, hoặc nướng các loại động vật lớn khác, thì có hơi vất vả rồi. Hơn nữa nhiệt cũng không đều, rất có tính khảo nghiệm tay nghề của người nướng.

- Vậy ngươi muốn.. ………

Lục Dương không đoán ra Man Cốt đang nghĩ gì.

- Ta nghe nói Nam Cương có một số tông môn giỏi điều khiển thi thể, chúng ta có thể học được loại pháp thuật này không, dùng vào việc nướng thịt?

- Ví dụ như điều khiển thi thể của con dê, để nó tự nướng trên lửa?

Lục Dương: - …

Vấn Đạo Tông có phải chỉ còn mình ta là người bình thường không?

Bình Luận (0)
Comment