Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 416 - Chương 416: Dám Khi Dễ Nhị Đương Gia Bất Hủ Một Mạch Của Ta? (2)

Chương 416: Dám khi dễ nhị đương gia Bất Hủ một mạch của ta? (2) Chương 416: Dám khi dễ nhị đương gia Bất Hủ một mạch của ta? (2)

Những tu sĩ Kim Đan kỳ này bị bùn đất che phủ, không nhìn rõ diện mạo ban đầu.

Có người cầm một cái bánh xe màu vàng, bánh xe quay rất nhanh, chỉ cần chạm vào mép là có thể cắt đi một miếng thịt lớn.

Có người cầm một cái bát không biết của thời nào, trên bát còn có vết sứt, trông giống như cái bát dùng để ăn xin ven đường.

Có yêu thú dang rộng đôi cánh, bay lên không trung, phát ra tiếng hạc kêu.

Lục Dương nhớ lại trong cuốn ‘Mật lâm đồ giám’ mới mua của mình có đề cập, nói rằng sâu trong mật lâm có một con bạch hạc Kim Đan hậu kỳ, có xu hướng phản tổ thành Long Tước, đã có không ít tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chết dưới tay nó.

Có yêu thú hình dáng giống hổ báo, mọc năm cái đuôi, trên đầu có sừng, phát ra tiếng kêu như tiếng đập đá.

Lục Dương cũng đối chiếu với ghi chép trong ‘Mật lâm đồ giám’:

- Yêu thú thời thượng cổ, Kim Đan trung kỳ - Tỳ Hưu.

Có yêu thú hình dạng giống ngựa, mắt màu xám đen, không có lòng trắng, tiếng gầm rú giống như tiếng người hát.

- Yêu thú thời thượng cổ, Kim Đan trung kỳ - Lộc Thục.

- Có nhiều yêu thú như vậy trong tay mà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn có cả ta nữa sao?

Lục Dương cười nói, đối mặt với kẻ thù vây quanh mà không hề nao núng:

- Tham lam như vậy thì không thể đi xa trên con đường tu tiên được.

Bất Hủ tiên tử đã nhiều lần khuyên bảo Lục Dương rằng tu sĩ không được tham lam vô độ, tham lam có thể nhất thời sướng khoái, nhưng không thể đi xa trên con đường tu tiên.

- Chuyện này thì không cần người chết phải bận tâm.

Mục Thiên Thảo không để lời khuyên của Lục Dương vào tai.

Trong lúc nói chuyện, bánh xe màu vàng bay ra, khi quay có tiếng sấm sét lóe lên, tạo thành một khe rãnh trên mặt đất.

Đoàng.

Thanh Phong kiếm vung ngang, chặn bánh xe màu vàng lại.

Ai ngờ bánh xe màu vàng lại tách làm hai, vòng qua Thanh Phong kiếm, lao về phía mặt Lục Dương.

Lục Dương liên tục lùi lại, bánh xe màu vàng bám đuổi không tha, dù Lục Dương di chuyển sang trái hay sang phải, bánh xe màu vàng vẫn sẽ theo sát Lục Dương, đã có vài lần suýt nữa là chạm vào Lục Dương.

Lục Dương lại dùng Thanh Phong kiếm để chặn, bánh xe màu vàng lại tách làm bốn, tốc độ không hề giảm.

- Xem ra chỉ cần va chạm với bánh xe màu vàng, số lượng bánh xe màu vàng sẽ tăng lên, hơn nữa nó còn có thể truy đuổi ta.

Lục Dương nhanh chóng phân tích ra đặc tính của bánh xe màu vàng, cảm thấy rất khó giải quyết.

- Súc Địa!

Lục Dương chui xuống đất, bánh xe màu vàng va vào mặt đất, không thể di chuyển được nữa.

Đúng lúc Lục Dương muốn thở dốc nghỉ ngơi, tìm cơ hội bỏ chạy thì một tia sáng xuyên qua lớp đất dày, chiếu vào người hắn.

Cơ thể Lục Dương không thể di chuyển được, bị tia sáng cố định, từ trong đất nhổ lên.

Lục Dương ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là cái bát vỡ đó.

Vô số yêu thú nhân cơ hội Lục Dương bị khống chế, lao vào Lục Dương, muốn xé xác hắn.

- Xem ra là pháp bảo định thân.

Lục Dương động niệm, kiếm khí xông lên trời, quét ngang bốn phía, lật tung đất đai, tạm thời ngăn chặn được vòng vây của yêu thú.

Kiếm khí lại biến đổi một lần nữa, vung lên đỉnh đầu, chém về phía cái bát vỡ đó.

Kiếm khí xông lên trời, không ngừng biến đổi, giằng co với cái bát vỡ đó, đột nhiên kiếm khí phóng to, vô cùng rực rỡ, chém vào đáy bát một cái khe.

Lòng bàn tay của chủ nhân của cái bát vỡ đó phát sáng, liên tục vỗ ra mấy chưởng, sấm sét ẩn hiện, Lục Dương dùng La Hán quyền để phản kích.

Tiếng hạc kêu vang lên, phát ra từ đỉnh đầu Lục Dương, bạch hạc lao xuống, mỏ chim như kiếm phá thiên, muốn xuyên thủng Lục Dương.

- Thanh Phong kiếm, đi!

Lục Dương vừa giao đấu với chủ nhân của cái bát vỡ, vừa dùng ý niệm điều khiển Thanh Phong kiếm, chặn đứng đòn tấn công từ phía trên.

Lục Dương mở rộng thần thức, phát hiện có vô số người, vô số yêu thú đang tích tụ lực lượng, chuẩn bị giáng cho mình một đòn chí mạng.

Những đòn tấn công này không đến nỗi khiến mình tử vong, nhưng đủ để trọng thương mình.

Theo diễn biến của trận chiến ngày càng gay cấn, trong lòng Lục Dương có chút ngộ ra, giống như trước mặt có một vòng hào quang, cách một lớp sương mù, nhìn không thấu.

Đúng lúc Lục Dương muốn xua tan sương mù, xem thử rốt cuộc là gì thì yêu thú kéo đến.

Yêu thú Tỳ Hưu bốn chân đạp đất, dùng độc giác húc vào Lục Dương.

Lục Dương tuy vừa va chạm vừa dùng Thanh Phong kiếm chém đứt độc giác của yêu thú Tỳ Hưu, nhưng hắn cũng bị thương, eo bị độc giác húc một cái, máu chảy đầm đìa.

Lục Dương tiện tay uống một viên đan dược, cầm máu chỗ vết thương.

Yêu thú Lộc Thục từ trên trời giáng xuống, bốn cái móng vuốt giống như bốn cái cối xay lớn, muốn đè chết Lục Dương.

Lục Dương làm tư thế chống trời, đối đầu trực diện với Lộc Thục, Lộc Thục bị hai chưởng đánh bay, Lục Dương cũng chẳng khá hơn là bao, hắn chỉ cảm thấy hai cánh tay đau nhức, như muốn rã rời.

Trải qua những đợt tấn công liên tục không ngừng, trạng thái của Lục Dương ngày càng tệ hơn, bây giờ hắn ngay cả cơ hội uống đan dược cũng không có, sương mù giữa hắn và vòng hào quang cũng ngày càng dày đặc.

- Chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà có thể chống đỡ được nhiều tuyệt chiêu của Kim Đan kỳ như vậy, thật muốn biết ngươi có mùi vị thế nào.

Mục Thiên Thảo ngày càng hài lòng với Lục Dương.

Lục Dương càng mạnh thì sau khi nó nuốt chửng Lục Dương, nó sẽ trở nên càng mạnh.

Bình Luận (0)
Comment