Bất Hủ tiên tử nói như lẽ đương nhiên, không hiểu tại sao Lục Dương lại ngạc nhiên như vậy.
Chẳng phải trước đây nàng đã nói nàng nổi tiếng về nhan sắc và sức chiến đấu trước khi thành tiên sao?
Nổi tiếng về sức chiến đấu, vượt cấp chiến đấu chẳng phải là chuyện thường sao?
Lục Dương: - …
Không trách Lục Dương không suy nghĩ điều này, thực sự là Bất Hủ tiên tử chưa từng đưa ra cho Lục Dương bất kỳ chỉ dẫn đáng tin cậy nào, hơn nữa nàng ta thường bắt nạt những tu sĩ cấp thấp và lấy đó làm vinh dự.
Từ trước đến nay, Lục Dương vẫn luôn coi Bất Hủ tiên tử là máy phát lại lịch sử đen tối thời thượng cổ, về những lời khuyên của Bất Hủ tiên tử về việc tu luyện, hắn đều không mấy để tâm.
Nghe Bất Hủ tiên tử kể về cách tu luyện, còn không bằng hỏi ý kiến đại sư tỷ.
Mặc dù hỏi đại sư tỷ cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời.
Ấn tượng của Lục Dương về cách tu luyện của Bất Hủ tiên tử là không đáng tin cậy.
Ấn tượng của hắn về cách tu luyện của đại sư tỷ là kỳ quái.
Cũng không có giá trị tham khảo.
- Nghĩ lại lúc ta còn ở hậu kỳ Trúc Cơ, ta đã thể hiện thiên phú phi phàm, đánh khắp Trúc Cơ kỳ không có đối thủ, Thánh tử Thánh nữ của đại giáo phái, người được trời ban phúc, thể chất Đại Đạo...... Đều không phải là đối thủ của ta, thiên phú của ta khiến người đời ghen tị.
- Những người bảo vệ các thiên tài cho rằng sau này ta sẽ trở thành mối họa lớn, muốn trừ khử ta, nhưng lại lo lắng họ là những nhân vật có danh có tiếng, việc bắt nạt kẻ yếu sẽ truyền ra ngoài thì không hay, nên đã phái nhiều người ở Trúc Cơ hậu kỳ, để họ đột phá trong trận chiến, tiến vào Kim Đan kỳ, như vậy, nếu ta thua, truyền ra ngoài thì người ngoài cũng không nói được gì.
- Hừ, chỉ bằng đám người đó mà muốn đánh bại ta sao? Có tiến vào Kim Đan kỳ thì thế nào, đều là phế vật, không có ai đánh lại được!
- Ta không ngừng đánh bại chúng, lấy chiến nuôi chiến, hình thành thế vô địch, thành công kết đan!
Bất Hủ tiên tử nói nhẹ nhàng, như thể đây không phải là chuyện đáng để nhắc đến.
- Kim đan của ta xưa nay chưa từng có, mà ta lại là người vô địch, kim đan này đương nhiên phải được đặt tên là Vô Địch Đan.
- Được rồi, sức mạnh của cơ thể này đã bị ta dùng gần hết rồi, những chuyện còn lại giao cho ngươi, sau này ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng Vô Địch Đan, ngáp --.
Nhược điểm của phân thân là không thể bổ sung linh lực giống như bản thể, dùng bao nhiêu linh lực thì mất bấy nhiêu, không thể bổ sung.
Bất Hủ tiên tử vươn vai, cơ thể trở về với đất, linh hồn trở về không gian tinh thần.
Vất vả lâu như vậy, về ngủ một giấc coi như là phần thưởng đi.
Mục Thiên Thảo từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, nếu nó là người, thì bây giờ lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Mặc dù vừa rồi Lục Dương vẫn luôn nói chuyện với phân thân của mình, nhưng Mục Thiên Thảo có thể cảm nhận được, thần thức của Lục Dương vẫn luôn khóa chặt trên người nó, chỉ cần nó có một chút động tĩnh khác thường, thì sẽ bị Lục Dương một kiếm chém nát.
- Nhanh, nhanh chặn lại......
Lời của Mục Thiên Thảo còn chưa nói hết, chỉ thấy thân hình Lục Dương chuyển động, hóa thành một tia chớp, đánh bay tất cả yêu thú bảo vệ phía trước Mục Thiên Thảo, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Mục Thiên Thảo.
- Ngươi muốn chặn ai?
Lục Dương cúi người bóp chặt Mục Thiên Thảo, giọng nói lạnh lùng.
Sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, không chỉ sức mạnh tăng lên rất nhiều, mà tốc độ cũng tăng lên.
Lục Dương không cho Mục Thiên Thảo cơ hội để giải thích, nhổ tận gốc rễ của nó.
Hệ thống rễ của Mục Thiên Thảo bám chặt dưới toàn bộ vùng đầm lầy, khi Lục Dương nhổ hết hệ thống rễ của Mục Thiên Thảo ra, hắn phát hiện trên hệ thống rễ của nó còn quấn rất nhiều xương cốt, có của yêu tộc, cũng có của nhân tộc, đây đều là thức ăn của nó.
Ánh mắt Lục Dương càng trở nên lạnh lùng, từng cái xương cốt được hắn tháo ra, xé nát hệ thống rễ của Mục Thiên Thảo, tùy tiện ném đi.
Hắn mang theo Mục Thiên Thảo, rời khỏi vùng đầm lầy, thấy một yêu thú đang chiến đấu với tu sĩ, hắn tiện tay đánh một đòn, giết chết yêu thú, hỏi tu sĩ đây là nơi nào.
Tu sĩ đó thấy Lục Dương chỉ một đòn đã giết chết yêu thú ở Kim Đan sơ kỳ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không dám giấu giếm, cung kính báo địa điểm.
Lục Dương tính toán cẩn thận, nơi này cách Trấn Yêu Quan khoảng sáu trăm dặm, không tính là quá xa.
Khi Lục Dương quay trở lại Trấn Yêu Quan, hắn thấy ba người Mạnh Cảnh Chu đang lo lắng chờ đợi ở cửa ra vào thành, bên cạnh còn có một thiếu niên môi hồng răng trắng, nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn cả Lục Dương?
- Mộ Thiên Thảo đưa Lục sư huynh đi đâu?
Đào Yêu Diệp rất lo lắng, bọn họ mời người giúp đỡ đi tìm Lục Dương, phát hiện nơi đó đã có một cái hố lớn, vùng đầm lầy biến mất không thấy gì nữa.
- Đừng lo lắng, tiểu tử này Lục Dương có quân bài tẩy mạnh nhất, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Cảnh Chu tự tin nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn đang lo lắng, nếu như Lục Dương triệu sư tỷ đi đối phó Mục Thiên Thảo, hắn đã sớm tới tìm bọn họ, nếu như Lục Dương không triệu sư tỷ thì hắn nên đối phó Mục Thiên Thảo như thế nào?