Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Nhà Tranh Vách Đất, Chỉ Có Đức Của Ta Là Thơm (2)

Chương 446: Nhà tranh vách đất, chỉ có đức của ta là thơm (2) Chương 446: Nhà tranh vách đất, chỉ có đức của ta là thơm (2)

Mạc Đan Tâm lắc đầu:

- Vẫn không được, vừa rồi ngươi đã định vượt ngục, vượt ngục bất thành, vẫn phải giam trong ngục.

Bất Ngữ Đạo Nhân: - …

- Thế thì sư phụ người giữ gìn sức khỏe, ta xin phép đưa sư đệ về trước.

Vân Chi thấy đã giải oan được cho sư phụ, mọi chuyện đã giải quyết, cũng có thể yên tâm trở về.

- Đừng, ngươi khoan đã, ta còn chưa ra ngoài đâu!

Bất Ngữ Đạo Nhân vội vàng gọi Vân Chi lại.

Vân Chi chắp tay, trong lời nói mang theo một tia cung kính:

- Sư phụ thường nói, không ở chỗ cao, có tiên thì nổi danh. Không ở chỗ sâu, có rồng thì linh thiêng. Nhà tranh vách đất, chỉ có đức của ta là thơm. Môi trường phòng giam tuy rằng đơn sơ, nhưng có sư phụ là người thanh cao kiêu ngạo như vậy, môi trường phòng giam này cũng sẽ không cảm thấy đơn sơ nữa.

Nghe được lời nói quen thuộc, ký ức của Bất Ngữ Đạo Nhân kéo về trăm năm trước.

Trăm năm trước, Bất Ngữ Đạo Nhân vừa nhận Vân Chi làm đồ đệ, ở Thiên Môn Phong truyền đạo giải thích nghi hoặc, vốn dĩ Thiên Môn Phong chỉ có một mình Bất Ngữ Đạo Nhân, cho nên Thiên Môn Phong rộng lớn chỉ có một gian phòng, sau khi tiểu Vân Chi đến, cũng cần một gian phòng, Bất Ngữ Đạo Nhân lười biếng, thuận tay dựng lên một gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ.

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của tiểu Vân Chi, Bất Ngữ Đạo Nhân xoa đầu tiểu Vân Chi, vẻ mặt đầy từ ái:

- Không ở chỗ cao, có tiên thì nổi danh. Nước không ở chỗ sâu, có rồng thì linh thiêng. Nhà tranh vách đất, chỉ có đức của ta là thơm. Câu cuối cùng chính là nói người có phẩm đức cao thượng sẽ không cảm thấy nhà đơn sơn. Tiểu Vân là một đứa trẻ ngoan, sẽ không cảm thấy nhà gỗ nhỏ đơn sơ đúng không?

- Vâng!

Tiểu Vân Chi nắm chặt tay, gật đầu thật mạnh.

Bây giờ quả báo đến rồi.

Bất Ngữ Đạo Nhân nháy nháy mắt nhìn Vân Chi dứt khoát rời đi, cúi đầu ủ rũ.

Không lâu sau, Lục Dương chạy nhanh trở về đại lao, khiến Bất Ngữ Đạo Nhân lại phấn chấn lên.

- Đồ đệ ngoan, là tiểu Vân bảo ngươi đến sao?

Lục Dương gật đầu.

Bất Ngữ Đạo Nhân phấn khởi nói:

- Đồ đệ ngoan, không ngờ ngươi đã kết đan, còn là đan thành nhất phẩm, là vi sư trước kia không dạy dỗ ngươi tử tế, đợi vi sư ra ngoài nhất định phải chỉ bảo cho ngươi tu hành.

Lục Dương ngượng ngùng gãi đầu:

- Đại sư tỷ bảo ta đưa cơm đến.

.....

- Đưa cơm cũng được.

Lục Dương vừa nói vừa lấy ra một bộ hộp đựng thức ăn từ trong nhẫn chứa đồ, còn chưa mở nắp đã có thể ngửi thấy mùi thơm phức, điều này khiến Bất Ngữ Đạo Nhân đã ích cốc nhiều ngày phải hít hà, ngửi ra đây là cơm do tửu lâu ngon nhất quận Đại Nhạn chế biến.

Sau đó Lục Dương đặt từng bộ hộp đựng thức ăn trước cửa các phòng giam khác, đặt một lượt, vừa rồi đến chỗ Bất Ngữ Đạo Nhân thì hết.

- Của ta đâu?

Bất Ngữ Đạo Nhân ngây người, bây giờ hắn ngửi thấy mùi thơm thì nước miếng ròng ròng.

Lục Dương thành thật nói:

- Đại sư tỷ nói, nàng nghe nói trong ngục thường có hiện tượng bắt nạt, nàng lo lắng sư tôn tuổi cao sức yếu, bị người ta bắt nạt, nên bảo ta ở Cửu Viễn Lâu điểm cơm, đưa cho bạn tù của sư tôn, như vậy bọn họ sẽ không bắt nạt sư tôn nữa.

Bất Ngữ Đạo Nhân - ...

Hình Bộ Thượng Thư ở bên cạnh liên tục gật đầu, một vật khắc chế một vật, không ngờ Bất Ngữ Đạo Nhân vô pháp vô thiên, lại bị đồ đệ của mình chế ngự.

Làm tốt lắm!

Giao cơm xong, Lục Dương rời khỏi đại lao, ở cổng thành quận Đại Nhạn hội hợp với Vân Chi.

Vân Chi vẫy tay lên trời, một mảnh mây lành hạ xuống, nâng hai người lên.

Kỳ lạ thay, Vân Chi làm như vậy trước mắt mọi người, người qua lại vô số, nhưng không một ai chú ý đến nơi này, dường như Vân Chi và Lục Dương là không tồn tại vậy.

Trên tường vân, Lục Dương tò mò hỏi:

- Đại sư tỷ, công pháp mà sư phụ lấy ra có thực sự là bộ mà Đạo Tổ tu luyện không?-

Lục Dương nghe được tin tức từ Bất Hủ Tiên Tử, Bất Hủ Tiên Tử nói bộ công pháp này rất lợi hại, không phải là phàm vật.

Vân Chi đứng trên mây, nhìn xuống bầu trời xanh thẳm, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, tạo thành từng tia sáng, xuyên qua đám mây.

Vân Chi thu hồi ánh mắt, từ từ nói:

- Xét đến mối quan hệ giữa Đạo Tổ và sư phụ, hẳn là bộ mà Đạo Tổ tu luyện.

- Mối quan hệ giữa Đạo Tổ và sư phụ?

- Đạo Tổ và sư phụ là bạn vong niên, hẳn là Đạo Tổ muốn nhận một người hữu duyên làm đồ đệ, nhờ sư phụ đưa ra bốn phần đầu công pháp của mình, nếu ai luyện thành được bốn phần đầu, hắn sẽ nhận người đó làm đồ đệ.

- Nói như vậy Đạo Tổ không tọa hóa hay ngã xuống, hắn còn sống?

- Hắn sống rất tốt.

Vân Chi và Lục Dương rời đi, Mạc Đan Tâm suy nghĩ rất lâu, cảm thấy giam Hình Bộ Thượng Thư ở đây không được ổn lắm.

Hắn không phải sợ đắc tội với Hình Bộ Thượng Thư, mà là Hình Bộ có rất nhiều việc cần Hình Bộ Thượng Thư quyết định, cho dù có giam mười ngày nửa tháng, Hình Bộ cũng sẽ trở nên hỗn loạn.

- Ta nhớ là có một điều luật miễn tội.......... Đã tìm thấy.

Mạc Đan Tâm lật đến một điều trong hình pháp, trên đó ghi sáu trường hợp không truy cứu trách nhiệm hình sự:

Trong đó có một điều đại khái là nói đã qua giải thích của Hình Bộ, cho rằng không cần truy cứu trách nhiệm hình sự.

Địa phương không có quyền quyết định có cần truy cứu trách nhiệm hình sự hay không, Hình Bộ mới có quyền.

Mạc Đan Tâm viết rõ tình hình, nhờ người nhanh chóng đưa đến Hình Bộ.

Bình Luận (0)
Comment