Vấn Đạo Tông, Dược Viên.
Dưới màn đêm, Ba Đại gia vẫn như mọi khi canh giữ Dược Viên, ông tách ra một phân thân, ngồi đối diện, đánh cờ với của mình.
- Ba Đại gia.
Giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Ba Đại gia.
- Tiểu Lục? Đến Dược Viên làm gì vào giờ này?
Tu sĩ tu luyện không phân ngày đêm, nhưng hầu hết các đệ tử đều hiếm khi đến Dược Viên vào ban đêm.
Vẻ mặt Lục Dương khó xử nói:
- Là thế này, các ngươi ở đây có loại... Đất đặc biệt quý giá nào không?
- Dược liệu?
- Bùn đất.
- Ngươi muốn bùn đất để làm gì?
- Ăn.
Ba Đại gia: - ...
Từ lâu đã nghe nói Vân Chi không hiểu thế sự, luôn cố ý hoặc vô tình hành hạ người khác, bây giờ rốt cuộc đã hành hạ Lục Dương đến mức này rồi sao?
- Không phải, ta tu luyện một loại công pháp, có thể ăn đất, ta muốn tìm chút đất để nếm thử xem có vị gì.
Ba Đại gia xoa cằm, đánh giá Lục Dương từ trên xuống dưới:
- Ta nhớ lần trước ngươi đến Dược Viên là học được kỹ năng Súc địa, lần này đến Dược Viên là học được cách ăn đất, ngươi có được truyền thừa của giun đất rồi à?
Súc địa, ăn đất, đây là tuyệt chiêu của Ngân Hoàn Thiên Vương dẫn.
Lục Dương nghiêm túc nói: - Đây là truyền thừa thượng cổ của ta.
- Giun đất thượng cổ?
Ba Đại gia không truy cứu vấn đề này, đệ tử Vấn Đạo Tông làm gì cũng không có gì lạ, ông cũng từng như vậy:
- Thôi đi, ngươi cũng không phải lần đầu đến Dược Viên, một cặp giun đất đang nghỉ ngơi, một cặp giun đất khác đi hưởng tuần trăng mật rồi, ngươi tự vào Dược Viên tìm đất đi, ở ngay bên kia của Tiểu Dược Vương.
Đúng lúc Lục Dương chuẩn bị vào Dược Viên thì bị Ba Đại gia gọi lại:
- Đúng rồi, ngươi đã từng yêu đương chưa?
- Chưa.
Ba Đại gia ồ một tiếng, lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết con gái thích nghe những lời gì nhất không?
Lục Dương quay đầu hỏi Bất Hủ Tiên tử trong không gian tinh thần:
- Ngươi thích người khác nói gì với ngươi?
- Khen ta xinh đẹp lại thông minh.
Lục Dương quay đầu nói với Ba Đại gia:
- Khen nàng ấy xinh đẹp lại thông minh.
Ba Đại gia như có điều suy nghĩ: - Biết rồi, ngươi vào đi.
….
Lâu lắm mới đến Dược Viên, Lục Dương quen đường đi đến chỗ ở của Tiểu Dược Vương.
Dưới gốc Ngộ Đạo thụ cao lớn, Tiểu Dược Vương nắm tay nhau, vây quanh đống lửa trại ca hát nhảy múa.
- Mùi gì thế, thơm quá...
- Sâm Vương, râu ngươi cháy rồi!
- Mau giúp ta dập lửa.
Các Tiểu Dược Vương ùa lên, vừa giẫm vừa đạp vào người nhân sâm đang oa oa kiêu to, cuối cùng trước khi ngọn lửa tắt hẳn, đã đánh cho nhân sâm một trận.
- Lục Dương, ngươi đến rồi à?
Ngộ Đạo thụ là người đầu tiên chú ý đến sự xuất hiện của Lục Dương, cười ha hả chào hỏi.
- Là Lục Dương à.
Tiểu Dược Vương nghe Ngộ Đạo thụ nói, cũng chú ý đến sự xuất hiện của Lục Dương.
Tiểu Dược Vương nhảy nhót bên chân Lục Dương, trông rất vui vẻ.
Lục Dương thu nhỏ cơ thể, đảo qua Tiểu Dược Vương đã xa cách nhiều tháng: Nhân Sâm oa oa, Tam Diệp Tinh Thần Thảo, Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa, Kỳ Lân Bất Tử Dược. Tiểu Dược Vương thấy Lục Dương vẫn muốn chơi với chúng, càng vui hơn:
- Thế nào, kế hoạch phản công nữ ma đầu tiến triển đến đâu rồi?
Lần trước chia tay, Lục Dương đã lừa Tiểu Dược Vương, nói rằng hắn cũng căm ghét nữ ma đầu Vân Chi, muốn cùng Tiểu Dược Vương chung sức, phản công Vân Chi.
Lúc đó Lục Dương còn chưa biết thực lực của Đại sư tỷ, chỉ nghĩ là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, đợi mình tu luyện vài ngàn năm, chưa chắc không có cơ hội vượt qua.
Bây giờ xem ra, đừng nói là hắn tu luyện vài ngàn năm, cho dù hắn tu luyện vài ngàn năm, thêm cả Bất Hủ Tiên tử sống lại, cũng chưa chắc là đối thủ của Đại sư tỷ.
- Ta biết ngay là Lục Dương ngươi cũng có ý định dạy dỗ Vân nha đầu mà!
Bất Hủ Tiên tử như tìm được người bạn đồng chí, phấn khích rời khỏi không gian tinh thần.
- Ủa, thể hồn, nhân tộc, ngươi là ai?
Nhân Sâm oa oa hai râu chống nạnh, ra vẻ rất có khí thế.
Nó cũng từng nghe qua cũng từng thấy chuyện tu sĩ nhân tộc có cường giả ẩn náu trong cơ thể, những cường giả đó mạnh lắm cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ.
Độ Kiếp kỳ thì tính là gì, có sống được như Dược Vương chúng ta không?
- Tiểu Dược Vương, tôn trọng chút với Bản Tiên, ngươi biết Bản Tiên là ai không!
Bất Hủ Tiên tử là người đứng đầu Ngũ Tiên thượng cổ, thứ gì mà nàng chưa từng thấy, Dược Vương thôi mà, nàng muốn có lúc nào cũng có, không biết có bao nhiêu Tiểu Dược Vương tự nguyện đi theo nàng, chỉ là nàng lười nuôi mà thôi.
Bất Hủ Tiên tử tản ra hơi thở khiến Tiểu Dược Vương sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, dường như người trước mắt có lực lượng áp chế bẩm sinh đối với chúng.
- Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai?
Ngộ Đạo thụ cũng vô cùng kinh ngạc, nó không biết thể hồn trước mắt này là ai, nhưng bản năng khiến nó vô cùng hoảng sợ trước Bất Hủ Tiên tử.
Trong sự hoảng sợ, ẩn chứa một chút khao khát.
Tiểu Dược Vương có thể sống rất lâu, nhưng rốt cuộc không thể thoát khỏi sự ràng buộc của tuổi thọ, rồi sẽ có một ngày đi đến hồi kết của cuộc đời.
Còn Bất Hủ Đạo Quả chính là danh từ chỉ sự tồn tại vĩnh hằng, trường sinh Bất Hủ, là mục tiêu theo đuổi cả đời của Tiểu Dược Vương, bẩm sinh có tác dụng áp chế Tiểu Dược Vương.
Ví dụ như trước đây ở trong rừng rậm khiến Lục Dương phải khổ chiến với Mục Thiên Thảo, Bất Hủ Tiên tử thấy Lục Dương bị bắt nạt, vốn định dạy cho một bài học, rồi lại thả ra khí tức Bất Hủ, trấn áp Mục Thiên Thảo, chỉ là sau đó Lục Dương tiến vào trạng thái ngộ đạo, Bất Hủ Tiên tử mới không làm những chuyện tiếp theo.