Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 526 - Chương 526: Ý Văn Chảy Ra

Chương 526: Ý văn chảy ra Chương 526: Ý văn chảy ra

Lục Dương đã nghe danh pháp quyết do đại sư tỷ biên soạn từ lâu, đây chính là pháp quyết khiến Vấn Đạo Tông đặc biệt mở ra một khu vực riêng để cất giữ.

Đáng tiếc là pháp quyết sơ cấp ở tầng một của Tàng Kinh Các quá, trước giờ hắn vẫn chưa có cơ hội xem.

Hôm nay rốt cuộc cũng được thấy rồi.

- Ta đã nói rồi, đệ tử của Vấn Đạo Tông các ngươi dù có thiên tài đến mấy thì cũng không thể tùy tiện biên soạn ra được pháp quyết cấp bậc như thế này.

Bất Hủ Tiên Tử như bừng tỉnh, còn tưởng rằng các thiên tài của Vấn Vấn Vấn Đạo Tông đều khoa trương đến mức này, pháp quyết ‘Thái Âm Pháp Thân Công’ sắp sánh ngang với pháp quyết do nàng biên soạn rồi.

- Nói thế nào thì đại sư tỷ cũng là đệ tử của Vấn Đạo Tông chúng ta.

Lục Dương nhấn mạnh.

Khi hai vị sư huynh ưu tú nhất là Đái Bất Phàm và Quý Hồng Văn còn đang đuổi theo bước chân của các trưởng lão thì đại sư tỷ cùng thời với họ đã bỏ xa các trưởng lão từ lâu.

Đây chính là khoảng cách.

Trên giá sách trước mặt bày đầy các pháp quyết rực rỡ muôn màu, đều là pháp quyết do đại sư tỷ sửa đổi trên cơ sở có sẵn hoặc là do nàng trực tiếp biên soạn.

- Ha ha, sao nào, bị số lượng pháp quyết do Vân Chi biên soạn làm cho sợ rồi à?

Một tiếng cười khàn khàn vang lên bên tai Lục Dương.

Lục Dương quay đầu lại, phát hiện ra một lão già lưng còng đang đứng bên cạnh mình, trông có vẻ chẳng có gì đặc biệt.

- Xin hỏi ngài là....

- Chỉ là một lão già rảnh rỗi, hiện đang trông coi Tàng Kinh Các để giết thời gian, ngươi gọi ta là Lão Đào là được.

Lục Dương nào dám thật sự gọi đối phương là Lão Đào, hắn thầm đoán, đối phương hoặc là thuộc bối phận trưởng lão, hoặc là thuộc bối phận sư công, xét đến tính đặc thù của Tàng Kinh Các thì khả năng thuộc bối phận sư công lớn hơn.

- Xin hỏi Lão Đào có gì chỉ bảo?

- Không có gì để chỉ bảo cả, có Vân Chi dạy ngươi, một lão già như ta có thể chỉ bảo ngươi được gì chứ? Chỉ là thấy ngươi đến đây, lại nhớ đến Vân Chi hồi còn nhỏ.

- Vân Chi hồi còn nhỏ?

Lục Dương bị câu chuyện này khơi dậy hứng thú, ngay cả hứng thú học pháp quyết cũng bị dập tắt.

Bất Hủ Tiên Tử càng phấn khích hơn, lập tức nhảy xuống giường, háo hức chờ Lão Đào kể chuyện.

- Khi Vân Chi mới được sư phụ ngươi đưa vào tông môn thì còn chưa cao đến thế này đâu, đại khái chỉ cao đến ngực ta thôi.

Lão Đào vừa nói vừa ra hiệu bằng tay ở vị trí ngực mình, thân hình ông ta còng xuống, vốn đã thấp bé, mà lúc đó Vân Chi chỉ cao đến ngực ông ta.

- Nàng ấy ít nói, lạnh lùng, cũng không biết là do tính cách vốn như vậy hay là do nàng ấy sống trong bí cảnh.

- Nhưng sau khi nàng ấy đến Tàng Kinh Các thì biểu cảm rõ ràng trở nên sinh động hơn.

- Hồi đó nha đầu kia còn quá nhỏ, chưa đến tuổi tu luyện, sư phụ ngươi liền cho nàng ấy tùy tiện xem trong Tàng Kinh Các, trước tiên hãy đánh nền tảng đã.

- Nha đầu kia ở trong Tàng Kinh Các chỉ chăm chú xem pháp quyết, vừa xem vừa cau mày.

- Lúc đó ta thấy nha đầu kia xinh xắn đáng yêu, liền đi tới hỏi nàng ấy, có chỗ nào không hiểu không, có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ta, ta có thể giải đáp.

- Trên mặt nàng ấy viết đầy vẻ không vui, bĩu môi nói những pháp quyết này viết không hay, ta hỏi nàng ấy chỗ nào không hay, nàng ấy lắc đầu lia lịa như trống bỏi, nói không nói được, nhưng chính là cảm thấy viết không hay.

- Những pháp quyết này tuy có khuyết điểm, nhưng không phải là thứ mà một cô bé có thể nhận ra.

- Ta cười ha ha, không để tâm, còn tưởng rằng nha đầu kia cảm thấy pháp quyết khó hiểu, nàng ấy không hiểu, mới cố ý nói là viết không hay.

- Ai mà ngờ được, mới bao lâu trôi qua, nha đầu kia đã trưởng thành đến mức không ai đuổi kịp, nàng ấy còn có một phen lĩnh ngộ riêng về pháp quyết.

Lão Đào cảm khái vô cùng, ông ta không thể ngờ được, cô bé năm xưa lại có thể tu luyện đến cảnh giới này.

- Tu luyện chăm chỉ, biết đâu một ngày nào đó ngươi cũng có thể vượt qua Vân Chi!

Lão Đào vỗ vai Lục Dương, giao cho hắn trọng trách.

- Cố gắng!-

Lục Dương phấn chấn tinh thần, bắt đầu học pháp quyết do đại sư tỷ biên soạn.

‘Phần Thiên Nhiệt Huyết Công’, một pháp quyết ẩn giấu trong động thiên cổ đại. Tu sĩ thường có tuổi thọ vượt xa người phàm, tu tiên vì trường sinh, nhưng pháp quyết này lại đi ngược lại, thông qua việc đốt cháy tuổi thọ để đột phá cảnh giới, từ đó đạt được hiệu quả tăng tu vi nhanh chóng. Vào thời khắc then chốt, còn có thể tạm thời đốt cháy tuổi thọ, nâng cao chiến lực.

- Đại điện nhiệm vụ quy định, mỗi đệ tử hằng năm phải hoàn thành hai nhiệm vụ.

- Đại sư tỷ để hoàn thành nhiệm vụ, đã nói dối rằng mình từng đến động thiên cổ đại, phát hiện ra ‘Phần Thiên Nhiệt Huyết Công’ này, thực ra pháp quyết này là do nàng ấy sáng tạo ra. Do đại sư tỷ chỉ biết được một phần thông tin, chỉ biết rằng đây là một pháp quyết đốt cháy tuổi thọ để đổi lấy chiến lực. Trong phiên bản pháp quyết của đại sư tỷ, việc đốt cháy tuổi thọ của bản thân đã biến thành đốt cháy tuổi thọ của người khác.

- Trong lúc chiến đấu, thông qua việc cưỡng chế đốt cháy tuổi thọ của người khác, khiến đối phương có được chiến lực mạnh mẽ, đồng thời đẩy nhanh quá trình lão hóa, chiến lực mạnh mẽ của đối phương còn chưa kịp phát huy tác dụng thì đã lão hóa mà chết.

‘Hỗn Độn Hóa Thiên Kinh’.

Pháp quyết trấn phái của Thanh Minh Phái, chưa từng truyền ra ngoài. Tu luyện đến đại thành, có thể phun ra khí tức Hỗn Độn, khí tức Hỗn Độn không thể xua tan, tầm mắt, thần thức đều không thể dò xét, người tu luyện pháp quyết này có thể tự do hành động trong sương mù, tập kích đối thủ trong sương mù.

Bình Luận (0)
Comment