Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 53 - Chương 53: Cảnh Cáo Biệt Tương Đối Cảm Động

Chương 53: Cảnh cáo biệt tương đối cảm động Chương 53: Cảnh cáo biệt tương đối cảm động

Lục Dương nghẹn nửa ngày không biết nên đánh giá loại phương pháp xử lý thử thách luân thường đạo đức cùng phương thức tư duy thiên mã hành không này như thế nào.

- Sự tình được giải quyết liền tốt.

Cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.

Ba đại gia cũng cảm thấy sự tình giải quyết là chuyện tốt, đừng nói đây còn là biện pháp lão nghĩ ra được.

Ba đại gia vỗ vỗ bả vai Lục Dương:

- Nhóm Tiểu Dược Vương đều rất nghịch ngợm, khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi, lấy ngọc bội của ngươi ra đi.

Lục Dương làm theo, Ba đại gia điểm một cái ở trên ngọc bội của Lục Dương:

- Ba trăm điểm cống hiến ban thưởng nhiệm vụ đã ở trong ngọc bội của ngươi.

Nỗ lực đi liền với thu hoạch, cố gắng không uổng phí, ba trăm điểm cống hiến đối với Lục Dương mà nói chính là một món tiền khổng lồ.

Tiếp đó Lục Dương nghĩ lại, ba trăm điểm cống hiến nhìn thì nhiều, nhưng giống như ngay cả nước rửa chân của nhóm Tiểu Dược Vương cũng mua không nổi.

Trên bảng danh sách hối đoái viết rất rõ ràng, Dược Vương Linh Dịch chia làm bản phổ thông cùng với bản đặc biệt.

Dựa theo lý giải của Lục Dương, bản phổ thông chính là nước rửa chân của Tiểu Dược Vương, bản đặc biệt chính là nước tắm.

- Đi cáo biệt với nhóm Tiểu Dược Vương đi, cơ hội có thể vào dược viên cũng không có nhiều, ngày sau ngươi chỉ sợ là không có...

Ba đại gia nói được một nửa liền im bặt, lão chợt nhớ tới, tựa hồ chỉ cần Vân Chi để Lục Dương tới, lão liền phải ngoan ngoãn cho vào, không có lá gan chặn đường.

- Khục, tóm lại ngươi cứ đi cáo biệt đi

Lục Dương ồ một tiếng, hắn luôn có cảm giác Ba đại gia có lời gì còn chưa nói xong.

Biết được tin tức Lục Dương muốn rời đi, nhóm Tiểu Dược Vương nhiều ít vẫn có chút không nỡ.

- Mọi người đều là bằng hữu, ngươi hãy mang đi rễ sâm già này của ta, ài, thứ này quá đáng tiền, ta không nỡ.

- Da của ta... quá đau, quên đi thôi, ở chỗ ta cũng không có đồ vật đáng tiền, chỉ có thể nói lời từ biệt với ngươi.

Bé con nhân sâm cáo biệt với Lục Dương.

Nó trước đây tại thời điểm cáo biệt với Cổ Nguyệt Cư Sĩ, tương tự cái gì cũng không có cho.

- Tất cả mọi người đều là tu tiên, một tháng thời gian cũng không dài, đi thì đi, còn cần đến nói một tiếng?

Tam Diệp Tinh Thần Thảo nói gần nói xa đều để lộ ra ý không nỡ.

- Sinh mệnh lực của dây leo cùng với lá của ta quá nồng đậm, ngươi mang trên người thân thể sẽ phát sinh dị biến, vì lý do an toàn vẫn là không cho ngươi

ở bên trong quá trình chung đụng, Lục Dương biết rõ bản thể Kỳ Lân Bất Tử Dược là một gốc Thanh Đằng.

Kỳ Lân Bất Tử Dược đang nói thật, ở trong một tháng chung đụng này, nhóm Tiểu Dược Vương đều áp chế sinh mệnh lực trong cơ thể, sợ không cẩn thận một chút Lục Dương liền đi đời.

Nếu như cho Lục Dương một bộ phận trên thân thể chúng, sẽ phải thêm hàng chục tầng phong ấn, Lục Dương có cầm trên tay cũng không dám dùng.

- Đều đã cáo biệt rồi còn không tặng một chút lễ vật?

Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa ngược lại còn đòi Lục Dương lễ vật.

Bị bầu không khí lây nhiễm, Lục Dương rưng rưng nước mắt:

- Chờ qua một đoạn thời gian, ta nhất định sẽ để đại sư tỷ tới thăm hỏi mọi người.

Nhóm Tiểu Dược Vương vội đem Lục Dương đuổi đi.

Khung cảnh cáo biệt tương đối vội vàng.

...

Không so được với Dược Vương Linh Dịch, ba trăm điểm cống hiến này đối với Lục Dương mới tu vi Trúc Cơ kỳ vẫn là một khoản tiền lớn.

Hắn kích động đi đến Nhiệm Vụ đại Điện mua chút đồ tốt.

Cũng không thể một mực để đại sư tỷ chu cấp, hắn cần phải dựa vào sự nỗ lực của mình kiếm tiền.

- Ồ, đang định đi Thiên Môn Phong tìm ngươi, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này.

Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy Lục Dương đi từ dược viên ra có chút kinh ngạc, nghĩ lại Vân Chi là đại sư tỷ của hắn, cũng liền không kỳ quái.

Ở bên cạnh Mạnh Cảnh Chu còn có một vị đại hán mặc nho bào đi theo, hào hoa phong nhã, to lớn hữu lực.

Đại hán nho bào chắp tay:

- Lục huynh, đã lâu không gặp, coi như đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt.

- Man Cốt, trước đây ngươi bái tại môn hạ Tứ trưởng lão thế nhưng là vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.

Lục Dương sau khi đáp lễ cười nói:

- Tìm ta có việc?

- Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?

Mạnh Cảnh Chu giả vờ tức giận.

- Đến, chúng ta uống trà, ngồi xuống từ từ nói.

Mạnh Cảnh Chu mang theo Man Cốt cùng với Lục Dương đi vào một quán trà.

Mạnh gia dạy dỗ chính là như vậy, tại thời điểm nói chuyện tốt nhất nên nói trên bàn ăn cơm, cứ như vậy, khi Mạnh gia nói chuyện vui vẻ thì đãi khách, nói chuyện không vui lúc thanh toán sẽ chia tiền.

- Ba vị muốn muốn uống cái gì? Quán trà của ta có đủ loại trà.

Người hầu trà nhanh chóng hỏi.

Lục Dương cũng không thể nhìn thấu tu vi của người hầu trà.

Lục Dương thấp giọng hỏi:

- Man Cốt huynh, người hầu trà này là tu vi gì, ngươi có nhìn ra được không?

Man Cốt cũng thấp giọng trả lời:

- Theo ta được biết, đệ tử mới tuyển như chúng ta là tồn tại yếu nhất tông, ngay cả gà trên núi cũng đều có tu vi cao hơn chúng ta.

Mạnh Cảnh Chu gọi một loại trà rất nổi danh.

- Vậy thì cho một bình trà sữa đi.

Người hầu trà hoài nghi Mạnh Cảnh Chu là người đến tông môn gây sự.

- A, nói sai, là cho một chậu trà sữa, ta nhớ đó là đặc sản ở bên kia cực Bắc chi địa.

Mạnh Cảnh Chu thấy sắc mặt của người hầu trà khó coi, tranh thủ thời gian khoa tay, biểu thị chính mình không có ác ý.

Bình Luận (0)
Comment