Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 554 - Chương 554: Uy Lực Của Vô Địch Đan (1)

Chương 554: Uy lực của Vô địch đan (1) Chương 554: Uy lực của Vô địch đan (1)

Chương 554: Uy lực của Vô địch đan (1)

- Nữ đệ tử kia, nhẹ nhàng như tiên, nuốt vào khí trắng, hơi thở dài và sâu, sức chịu đựng kinh người, ánh mắt sáng ngời, giống như bình minh, giống hệt như Hồng Mông Kim Đan trong truyền thuyết, đáng tiếc trong lịch sử ghi chép về Hồng Mông Kim Đan không nhiều, lão phu cũng không dám khẳng định, hậu sinh khả úy a.

Khang lão tiên sinh cảm thấy đừng nói là mình, cho dù gọi những học giả già của Học Cung Đế Thành xếp hàng xem, cũng không nhất thiết có thể nhìn ra được điều gì.

Trên võ đài, dưới thế công của Lan Đình và Bạch Minh, Lục Dương liên tục bại lui, rơi vào thế khổ chiến.

- Lục Dương, đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có pháp môn phân thân.

Bạch Minh thấy Lục Dương lộ ra vẻ mệt mỏi, không dám chủ quan, thực lực của Lục Dương tuyệt không chỉ có như vậy.

Lúc đầu đánh bại hắn, không phải là bản thể của Lục Dương, mà là một phân thân của hắn.

- Không lừa được à.

Lục Dương có chút khó xử, hắn còn muốn dụ Bạch Minh tới, đột nhiên sử dụng Chủng Thụ Quyết để chia ra hai người, giết chết Bạch Minh.

- Pháp môn phân thân?

Lan Đình nhìn Lục Dương bằng đôi mắt tò mò, Lục sư huynh Dương còn học được cả loại pháp thuật này, quả nhiên là người có thiên phú pháp thuật mạnh nhất trong số những người mà mình từng gặp.

Lục Dương lấy ra hạt giống Song Sinh Tịnh Đế Liên, thi triển 《Chủng Thụ Quyết》, hoa sen nở rộ, Lục Dương và phân thân hoa sen đứng trên lá sen.

- Cho dù có phân thân thì thế nào, thần thức của ngươi có thể đồng thời khống chế hai người không?

Bạch Minh biết được khuyết điểm của pháp môn phân thân, lúc giao thủ lần trước, bản thể của Lục Dương ngồi trên bục chủ tịch, chỉ cần chuyên tâm khống chế mộc phân thân là được, lần này thì khác, hắn cần phải khống chế hai người, đối với thần thức có yêu cầu rất cao.

- Thử rồi mới biết được.

Lục Dương cười nói, trước đây thì không được, nhưng sau khi kết thành Kim Đan, thần thức của hắn tăng vọt, trong cùng cảnh giới tuyệt đối không có ai có thể so sánh được với mình.

Lục Dương nhìn Thanh Phong kiếm trong tay, suy nghĩ một chút, rồi ném cho phân thân hoa sen, để phân thân hoa sen và Lan Đình chiến đấu.

- Nên luyện thêm một thanh kiếm nữa, thôi bỏ đi, lát nữa hãy nói.

Lục Dương chuẩn bị không tay không tấc sắt đối phó với Bạch Minh.

- Khởi động xong, đến lúc sử dụng Vô Địch Đan rồi.... …… Làm thế nào để đánh bại hai người này?

Rất nhanh, Vô Địch Đan đã đưa ra câu trả lời.

- Đối với Bạch Minh, hãy thi triển La Hán Quyền.

Lục Dương nở nụ cười.

Bỏ qua tác dụng phụ khiến người ta trở thành đầu trọc, La Hán quyền chính là tuyệt học quyền pháp của Phật môn.

Trước đó Lục Dương lo lắng sẽ làm Lan Đình bị thương nên vẫn chưa thi triển, giờ đây Lan Đình đã giao cho phân thân phụ trách, bản thân đối phó với Bạch Minh, lúc này mới dám tùy ý thi triển La Hán quyền.

- Muốn xem ngươi làm sao có thể nhất tâm nhị dụng!

Bạch Minh đoán chắc Lục Dương không thể đồng thời điều khiển hai cơ thể, trường thương sắc nhọn trong nháy mắt đâm tới, tựa như sao trên trời lóe sáng.

Lục Dương bình tĩnh nhìn mũi thương, trong cơ thể phát ra tiếng ‘không không’, tựa như Phật Đà tụng kinh, phổ độ chúng sinh.

Nắm đấm đánh ra, phát ra tiếng như sấm, thế như chẻ tre, hung hăng va chạm vào trường thương, không khí xung quanh dấy lên từng trận gợn sóng như mực tàu.

- La Hán quyền!

Keng!

Trường thương run rẩy, phát ra tiếng kim loại va chạm, nắm đấm thì nhẹ nhàng nghênh đón mũi thương, áp sát Bạch Minh.

Bạch Minh dùng sức ở phần eo, eo ngựa hợp nhất, muốn rút thương, Lục Dương không ngừng dùng La Hán quyền công kích vào thân thương, thân thương không ngừng run rẩy, khó lòng nắm chặt.

Bạch Minh thầm kêu không ổn, hắn vẫn luôn phòng bị thần thông pháp thuật của Lục Dương, không ngờ Lục Dương không dùng tay không chiến đấu cũng đáng sợ như vậy.

Nhìn thấy nắm đấm sắp tấn công đến mình, Bạch Minh tay trái bấm quyết, trên đỉnh đầu tiếng gió rít gào, lưỡi dao gió như dao chém, từ trên trời giáng xuống, muốn đem Lục Dương chia làm hai.

Bạch Minh nhân cơ hội này né tránh, vẫn bị La Hán quyền làm bị thương.

- Nắm đấm nặng quá!

Bạch Minh kinh hãi, may mà mình đã né được, một quyền này thế mạnh lực trầm, chỉ cần sượt qua đã bị thương như vậy, nếu như trúng trực diện thì còn chịu nổi không.

Tuyệt đối không thể bị đánh trúng thêm lần nào nữa.

Đột nhiên, mấy sợi lông đen rơi xuống, khiến Bạch Minh sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng thì thấy càng ngày càng nhiều sợi lông đen rơi xuống.

Chờ đã, lẽ nào đây là...

Bạch Minh vô thức sờ lên đầu, sắc mặt đại biến:

- Tóc của ta đâu rồi?!

Nhìn thấy tóc đầy một đất, Bạch Minh đột nhiên trừng mắt nhìn Lục Dương.

- Quyền pháp hợp nhất, không ngờ ngươi có thể kết hợp quyền thuật và pháp thuật hoàn hảo như vậy, khiến ta phải mở rộng tầm mắt!

Bạch Minh cố gắng bình tĩnh phân tích, không được rối loạn trận địa.

Bên dưới đài vẫn có tu sĩ không ngừng kéo đến xem trận chiến.

- Ê, tên đầu trọc kia là ai vậy, không phải nói Huyền Không tự không phái người đến sao?

- Vừa nãy nghe thấy xa xa có nhắc đến La Hán gì đó, chẳng lẽ tên đầu trọc này tự xưng là La Hán?

- Giả chứ gì, trên đầu hắn ta còn chẳng có giới điểm.

Bạch Minh nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới đài, không nhịn được nữa, nổi trận lôi đình:

- Lục Dương, là ngươi ép ta, Ngũ hành luân chuyển thương pháp.

Bình Luận (0)
Comment