Chương 557: Ra khỏi cửa đừng nói mình là đồ đệ của Bất Ngữ Đạo Nhân.
Lan Đình đang định mở màn một đợt tấn công, thì thấy bản thể Lục Dương cười ha hả đi tới:
- Bạch Minh đã nhận thua, giờ chỉ còn ngươi.
- Thua rồi sao?
Lan Đình sửng sốt, vừa nãy phát bùa chú đến hăng say, không để ý đến động tĩnh bên phía Bạch Minh, mới qua một lúc mà đã thua rồi sao?
Nàng ngoảnh đầu lại, thấy Bạch Minh ngồi trên ghế giám khảo, vẻ mặt không vui.
Nàng quay đầu lại, nhìn Lục Dương và phân thân của hắn, thấy khả năng chiến thắng không lớn:
- Thôi vậy, ta cũng nhận thua.
Mạnh Cảnh Chu và Diêm Thiên Chí đánh nhau kịch liệt, Diêm Thiên Chí giống như một con Thao Thiết thực sự, nuốt chửng vạn vật, vô cùng hung dữ.
Mạnh Cảnh Chu còn hung dữ hơn hắn, hắn há miệng, sử dụng thần thông ‘Thôn Thiên’ vừa học được từ Lục Dương, linh khí trên lôi đài lập tức bị hắn hút sạch, tất cả đều chứa trong miệng.
- Phi!
Linh khí trong miệng hắn bị nén đến cực hạn, tạo thành hình cầu có quy luật, đập vào Diêm Thiên Chí.
Diêm Thiên Chí không dám tiếp xúc với cầu linh khí, lộn nhào một cái né tránh, Mạnh Cảnh Chu cười lạnh:
- Ta xem ngươi có thể né được mấy lần, phi phi phi!
Ba quả cầu linh khí phong tỏa hướng di chuyển của Diêm Thiên Chí, Diêm Thiên Chí hai mắt đăm đăm, một hình xăm khác lóe lên.
- Thuẫn quỷ!
Quỷ vương cầm khiên nhe răng, hiện ra sau lưng Diêm Thiên Chí, tấm chắn quỷ vương ngăn trước mặt Diêm Thiên Chí, quả cầu linh khí chạm vào khiên, nổ tung ra.
Đây là chiến văn mà Diêm Thiên Chí xăm khi còn ở giai đoạn Trúc Cơ, Thuẫn quỷ, không có tính công kích, chỉ có khả năng phòng thủ là nổi bật.
- Ta không tin, phi!
Những quả cầu linh khí liên tục phun ra từ miệng Mạnh Cảnh Chu, thời gian tấn công phụ thuộc vào thời điểm Mạnh Cảnh Chu nhổ hết nước bọt.
Mạnh Cảnh Chu nhổ đến khô cả miệng, lấy ra một hồ lô đựng nước từ trong lệnh bài thân phận, bắt đầu uống nước, uống xong liền khuyên nhủ:
- Huynh đệ nghe lời ta khuyên, nhận thua sớm đi, mọi người đều tiết kiệm được sức lực, đừng để đến lúc đó ta đánh ngươi bò cũng không dậy nổi, lúc đó truyền đi cũng sẽ không tốt.
Diêm Thiên Chí nổi giận, nói từng chữ một:
- Ta, nhận, thua.
Mạnh Cảnh Chu mừng rỡ như điên, nói chuyện dễ nghe như vậy, nhảy xuống lôi đài theo Lục Dương.
Sau đó hắn nghe thấy Diêm Thiên Chí nói nửa câu sau.
- Cái, đầu, ngươi!
Mạnh Cảnh Chu: - …
Mạnh Cảnh Chu nhịn không được xông lên tung ra Độc thân nguyền rủa quyền, mặc dù bị lừa một lần, nhưng cũng không đến mức nguyền rủa người ta độc thân.
Không đạo đức.
Theo đó Lan Đình chủ động nhận thua, cuộc đấu rơi vào màn hạ màn, các tu sĩ dưới đài có vẻ còn chưa thỏa mãn.
Đây chính là cuộc chiến giữa những thiên tài sao, xem vẫn chưa đã ghiền.
- Sau này ta không còn mặt mũi nào nói mình là Kim Đan sơ kỳ, cảm thấy mười người ta cộng lại cũng không bằng họ.
- Ai nói không phải, lúc ta kết đan còn nghĩ mình dù sao cũng là đại năng Kết Đan, một nhân vật có tiếng tăm, xem xong cuộc chiến của họ, ta vẫn ngoan ngoãn về tiếp tục tu luyện thôi.
Tu luyện đến Kim Đan kỳ, có thể khiến gia tộc năm trăm năm không suy tàn, ở những nơi nhỏ bé có thể xưng hùng xưng bá, ví dụ như quận Diên Giang, chỉ có ba người Kim Đan kỳ.
Bởi vậy bọn họ hăm hở kết đan, hăm hở tham gia đại hội thưởng ngoạn Kim Đan kết giao đạo hữu, cuối cùng sự tự tin bị cuộc chiến của Lục Dương và những người khác đánh tan tành.
Khang lão tiên sinh đã sớm tính ra bọn họ thấy được chênh lệch, khoảng cách quá lớn không tránh khỏi sẽ không chấp nhận được:
- Các ngươi không cần tự ti, có thể trở thành Kim Đan kỳ, đã vượt qua chín mươi chín phần trăm tu sĩ, hơn nữa các ngươi là Kim Đan trung tam phẩm, có hy vọng Nguyên Anh, sao có thể vì một trận chiến mà phủ nhận chính mình?
Viên Thực cười khổ nói:
- Không phải chúng ta phủ nhận của mình, mà là khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, không cảm nhận được chúng ta đã vượt qua chín mươi chín phần trăm tu sĩ.
Khang lão tiên sinh lắc đầu:
- Các ngươi đừng so sánh với đệ tử Tiên Môn, đặc biệt là năm người hôm nay, mấy trăm năm mấy ngàn năm cũng không có một thiên tài nào như vậy, tập trung xuất hiện ở thời đại này, tại sao, bởi vì họ ứng vận mà sinh, có thể nổi bật ở trong đại thế chi tranh, thậm chí là nhân vật chính dẫn dắt thế giới.
Khang lão tiên sinh nói rất rõ ràng, đám người các ngươi trong số những tu sĩ bình thường thì coi như là khá, ở Trung Ương đại lục thì nhiều vô kể, Lục Dương năm người là thiên tài ngàn năm có một, không có tính so sánh, đừng tự tìm phiền não nữa.
Nhan Thế tử, Cốc Thất Sinh và những người khác sau khi bị loại, đều quan sát cuộc chiến trên võ đài, ánh mắt sáng rực.
Mọi người đều chưa đến mười tám tuổi, bọn họ không chỉ kết đan, mà còn có thể khiêu chiến vượt cấp, nhìn lại bọn họ, còn đang đau đầu vì kết đan, chênh lệch có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nhưng bọn họ không hề nản lòng, chênh lệch quá lớn khiến bọn họ không nảy sinh trong lòng so sánh, chỉ cảm thấy Lục Dương và những người khác rất lợi hại, thông qua việc xem cuộc chiến này, bọn họ nhận ra khuyết điểm của bản thân, hạ quyết tâm về sẽ tiếp tục tu luyện.
…
Lục Dương không chú ý đến tình hình bên phía Mạnh Cảnh Chu, nghe nói hắn là người kết thúc trận chiến đầu tiên, vô cùng kinh ngạc.
- Sao ngươi thua nhanh thế?
Mạnh Cảnh Chu mặt đen xua đuổi Lục Dương:
- Cút cút cút, đừng nhắc đến chuyện này với ta, cẩn thận ta tặng ngươi một bộ Độc thân nguyền rủa quyền.
Lục Dương không sợ lời đe dọa của Mạnh Cảnh Chu, hắn có tiên nhân bảo vệ, sao có thể bị Mạnh Cảnh Chu nguyền rủa được?
Khi đang nói chuyện, Lan Đình đi tới, trên tay cầm một khối đá ba màu to bằng lòng bàn tay.