Nghĩ lại cũng phải, không phải thành tiên mới có thể đến vũ trụ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ đều có thể lên không gian, chỉ cần có người có lòng, ngồi bên cạnh tinh tú vài năm cũng tính ra được.
Nếu gặp người biết pháp thuật thời gian, nói không chừng ngồi nửa canh giờ là tính ra được.
- Lúc đó chúng ta còn thịnh hành dùng tinh tú để bói toán, có một vị đại bói toán chỉ vào một đám tinh vân nào đó, nói rằng ông ta tính ra được lúc Cửu tinh liên châu, tinh vực nơi Cửu tinh tọa lạc sẽ đại loạn, chúng sinh lưu lạc, tinh vực bị hủy diệt.
- Mà theo quy luật vận hành của tinh tú, Cửu tinh liên châu sẽ diễn ra vào ba năm sau.
- Vị đại bói toán này tên là Sử Thương, xuất thân từ Sử Hoàng thị, nổi tiếng từ lâu, có một nửa quẻ tượng là chính xác.
- Ngươi cũng biết đấy, người tu hành có người tin mệnh, có người không tin mệnh, mọi người bắt đầu bàn luận xem phải ứng phó với thảm họa này như thế nào.
- Người tin mệnh cho rằng Sử Thương đại sư nói đúng, phải nhanh chóng di chuyển những người trên các tinh tú này đến các tinh tú khác, có rất nhiều tinh tú thích hợp để sinh sống, dễ dàng có thể lựa chọn.
- Người không tin mệnh cho rằng không cần vì lời nói của một người mà di chuyển hàng trăm tỷ sinh linh, điều này chắc chắn sẽ gây ra cái chết cho rất nhiều sinh linh, đến tinh tú mới, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, phải tốn bao nhiêu thời gian của bao nhiêu thế hệ?
- Vậy tiên tử tin mệnh hay không tin mệnh?
- Bản tiên nghe xong, trực tiếp đánh vỡ một trong những tinh tú không người ở đó, như vậy sẽ không bao giờ xảy ra chuyện Cửu tinh liên châu nữa.
Lục Dương thầm giơ ngón tay cái, cảm thấy tiên tử quả nhiên lợi hại.
- Mặc dù lúc đó bản tiên vẫn chưa thành tiên, nhưng bóp nát một hoặc hai tinh tú vẫn rất dễ dàng.
- Sau khi đánh vỡ một tinh tú, ta phát hiện lõi tinh tú ẩn chứa trận pháp, mang theo nghi vấn, ta lại tìm thêm tám tinh tú khác, tám tinh tú này có lõi cũng có trận pháp tương tự.
- Theo suy đoán của ta, khi chín tinh tú xếp thành một hàng, trận pháp giữa chúng sẽ cộng hưởng, từ đó gây ra vụ nổ lớn.
- Đây là cố ý sao?!
Bất Hủ tiên tử hung hăng nói:
- Đúng vậy, chính là Sử Thương tên khốn đó, Sử Thương mượn danh bói toán, làm loạn trật tự, từ đó kiếm lợi nhuận kếch xù, thực tế thì bất kỳ thảm họa nào mà chúng tính ra, đều là do chúng ngầm tạo ra.
- Ta tức giận giết chết Sử Thương, Sử Hoàng thị ra mặt khuyên can xin lỗi đền bù cũng không có tác dụng, vẫn giết không tha, Sử Hoàng thị thấy ta không nể mặt, ngăn cản ta tiến lên con đường Độ kiếp.
Bất Hủ tiên tử tức giận nói:
- Ngăn cản cũng vô dụng, bản tiên thiên phú duy nhất vạn cổ, nên thành Độ Kiếp kỳ thì thành Độ Kiếp kỳ.
Lục Dương vỗ tay.
Âm mưu quỷ kế thời thượng cổ quả thực không thể tưởng tượng nổi, động một chút là lấy tinh tú làm đơn vị tính toán, như vậy sẽ có bao nhiêu người chịu nạn?
Đúng lúc Lục Dương đang suy nghĩ về sự đáng sợ của những âm mưu quỷ kế thời thượng cổ, thì nghe Bất Hủ tiên tử hỏi.
- Đúng rồi, ngươi có muốn học Chưởng trung càn khôn không, bản tiên biết.
- Chưởng trung càn khôn? Ta sao?
Lục Dương nhìn bàn tay nhỏ của mình, cảm thấy tiên tử quá coi trọng mình rồi.
- Tiên tử thấy ngươi rất có thiên phú đối với không gian chi đạo, ngươi nghĩ xem, chỉ xích thiên nhai cũng không phải là cảnh giới của ngươi có thể học được, chẳng phải ngươi vẫn học được sao?
Bất Hủ Tiên tử là người đứng đầu Ngũ Tiên thời thượng cổ, rất công nhận thiên phú pháp thuật không gian của Lục Dương.
Thời thượng cổ nếu có người được Bất Hủ Tiên tử khen ngợi, còn hơn cả vạn lần kỳ ngộ, đủ để một bước lên trời.
Lục Dương hoàn toàn không có giác ngộ này, hắn cảm thấy Bất Hủ Tiên tử chỉ mang đến cho hắn sự thử thách.
Nếu ở thời thượng cổ, ít nhiều cũng bị người ta gán cho cái danh ‘Không biết tốt xấu’.
- Thôi, học thì học.
Lục Dương cảm thấy mình tu luyện lâu như vậy rồi, coi như là nghỉ ngơi, thư giãn tư duy.
- Cũng không trông mong ngươi học được Chưởng Trung Càn Khôn, ngươi dù chỉ học được nguyên lý pháp thuật thôi cũng có lợi lớn cho việc thi triển các pháp thuật không gian khác, bất kể tốc độ học tập hay tốc độ thi triển đều có thể được nâng cao rất nhiều.
Bất Hủ Tiên tử cũng biết Lục Dương học Chưởng Trung Càn Khôn có khó khăn, nhưng nàng chỉ muốn dạy.
Nàng muốn dạy, ai có thể cản được?.
Lục Dương nhảy xuống từ trên tảng đá khí kiếm, lộn ba vòng trên không trung, hai cánh tay dang rộng, thuận lợi tiếp đất.
Bất Hủ Tiên tử kéo Lục Dương vào không gian tinh thần, ý niệm vừa động, liền đổi bộ đồ ngủ thành bộ trường bào nho sinh thường mặc, cả người nhìn vào thông minh hơn mấy phần.
- He he, như vậy mới có cảm giác.
- Trước khi dạy ngươi, tiên tử sẽ diễn giải cho ngươi một lần.
Lục Dương còn chưa kịp phản ứng Bất Hủ Tiên tử muốn làm gì, chỉ cảm thấy không gian tinh thần bốn phòng hai sảnh trở nên vô biên vô hạn, tối đen như mực, nổi bật nhất là mấy ngôi sao khổng lồ trước mặt, xa hơn nữa có những điểm sáng lấp lánh, là những ngôi sao rất xa.
Bất Hủ Tiên tử đứng trước mặt Lục Dương, giơ tay nhỏ, dùng sức ấn xuống.
Lục Dương ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại, vũ trụ quá tối, hắn không nhìn rõ, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó.
- Ừm?
Lục Dương phát hiện ra những ngôi sao trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, giống như bị thứ gì đó che khuất.
Một bàn tay lớn từ âm thầm hiện ra, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, Lục Dương căn bản không nhìn thấy nơi nào khác ngoài lòng bàn tay.
Lòng bàn tay lớn có vân tay rõ ràng, từng vòng vân tay như quỹ đạo của các ngôi sao, các ngôi sao trong lòng bàn tay như những hạt cát.