Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 626 - Chương 626: Nhanh Thông Kinh Điển Kịch Bản (2)

Chương 626: Nhanh thông kinh điển kịch bản (2) Chương 626: Nhanh thông kinh điển kịch bản (2)

- Thử hỏi chỗ tọa lạc của Thất Tình cốc?

Lục Dương quay lại thương hội nghe ngóng.

Lục Dương vừa rồi mới dùng món tiền lớn mua tình báo cặn kẽ nhất, thương hội đương nhiên nguyện ý tặng một phần tình báo, còn nữa, đây cũng không phải tình báo gì, tu vi tới trình độ nhất định, đều biết rõ vị trí của Thất Tình cốc.

Thương hội trực tiếp đưa cho Lục Dương một phần địa đồ, phía trên đánh dấu vị trí của Thất Tình cốc.

Rời khỏi thương hội, Lục Dương nghe được tiếng rít lên.

Hắn theo âm thanh nhìn qua, là kẻ ác bên đường phóng ngựa trắng trợn cướp đoạt dân nữ, mấy người hầu chân chó ở bên cạnh khen hay, kẻ ác tựa hồ rất có thế lực, quần chúng vây xem giận mà không dám nói gì, kẻ ác tùy tiện cười to, dân nữ khóc sướt mướt.

- Thôi xong rồi?

Lục Dương thở dài một hơi, cảm thấy cái số đào hoa này của mình hoàn toàn không bình thường chút nào.

Cũng không đúng, chẳng lẽ bởi vì mình cứu cái mạng chó của Mạnh Cảnh Chu từ trong tay tiên tử một lần, công đức vô cùng tận, nên số đào hoa này là món quà sao?

Được rồi, bất kể nói thế nào, giải quyết chuyện trước mắt trước.

- Dừng tay.

Lục Dương nhẹ nói, âm thanh không lớn, nhưng ở trường hợp này cực kỳ dễ thấy, cho nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Hắn không để ý ánh mắt kinh dị của người qua đường, bước nhanh nghênh tiếp kẻ ác, đỡ dân nữ dậy.

- Can đảm đấy, người từ bên ngoài tới à, biết ta là...

Kẻ ác còn chưa dứt lời, con mắt Lục Dương đều không thèm chớp, đưa tay tay ra cho hắn một bạt tai.

Tuổi của kẻ ác cũng tương tự Lục Dương, tu vi không yếu, cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn.

Lũ chó săn thấy chủ nhân bị đánh, lấy ra các loại vũ khí cùng nhau tiến lên, Lục Dương không nhịn được tiện tay quơ một cái, dâng lên một trận cuồng phong, đập bay toàn bộ đám chó săn này.

Tu vi những chó săn này không yếu, tu vi Trúc Cơ kỳ.

Bách tính vây xem thấy Lục Dương dám động thủ với kẻ ác, rất chấn kinh.

- Chưa thấy qua người này, là người ngoài mới tới sao?

- Chắc chắn là người ngoài, trong Viễn Sơn thành này ai dám gây chuyện với người Cố gia, hơn nữa đối phương còn là đại thiếu gia Cố gia!

- Ngầu thì ngầu đấy, nhưng người này chỉ sợ khó đi ra Viễn Sơn thành.

- Ngay cả nô bộc Trúc Cơ kỳ cũng có thể tiêu diệt dễ dàng, vị thiếu hiệp kia đến cùng có thân phận gì?

- Kim Đan kỳ! Chắc chắn là Kim Đan kỳ!

Dân nữ ẩn ý đưa tình nhìn Lục Dương:

- Ân công.

Dân nữ dáng vẻ tú lệ, có thể được xưng tụng một câu tiểu mỹ nhân, Lục Dương nhìn vẻ ước ao trong mắt đối phương, hoài nghi câu tiếp theo chính là tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

- Cố gia nhà lớn việc lớn, là bá chủ một phương ở Viễn Sơn thành, ân công tu vi siêu quần, nhưng đối mặt Cố gia, vẫn rất nguy hiểm, ân công vẫn nên tranh thủ thời gian chạy đi.

- Ha ha, muốn chạy? Dám đánh nhi tử ta, ngươi còn muốn đi ra Viễn Sơn thành!

Một tiếng cười giận dữ truyền đến, gần phân nửa Viễn Sơn thành đều có thể nghe thấy, chỉ thấy một vị tu sĩ trung niên khí thế hung hăng đi đến, nhìn chằm chằm nhìn hằm hằm Lục Dương, nghiến răng nghiến lợi.

- Ngươi...

Lục Dương không cho hắn cơ hội nói câu thứ hai, tiện tay đánh ra một đạo kiếm mang, bắt ngươi tới đính ở trên tường.

Sau khi đánh xong, Lục Dương quay đầu hỏi dân nữ:

- Đây là gia chủ Cố gia?

Dân nữ cứng ngắc gật đầu, không ngờ Lục Dương xuất thủ lại quả quyết, mà lại cường đại như thế, một chiêu liền khống chế Gia chủ Kim Đan hậu kỳ Cố gia.

- Gia chủ Cố gia quả nhiên đáng sợ, nhưng càng đáng sợ chính phụ thân hắn...

Dân nữ còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng gầm thét thứ hai.

- Dám khi dễ nhi tử ta cùng cháu của ta...

Lục Dương dựa theo nhắc nhở của Vô Địch đan, lấy ra Thanh Phong kiếm, thi triển Trảm Tự quyết, đối phương ngay cả lời đều chưa nói xong, đã bị Lục Dương đính ở trên tường, đính bên cạnh gia chủ Cố gia.

Nguyên Anh sơ kỳ, có tư cách để Lục Dương vận dụng kiếm pháp.

- Cố gia còn có người nữa không?

Lục Dương tiếp tục hỏi.

Dân nữ sửng sốt hơn nửa ngày, lúc này mới kịp phản ứng, tiếp tục cứng ngắc gật đầu:

- Có, Cố gia có một vị lão tổ Hóa Thần kỳ.

Dân nữ vụng trộm quan sát thái độ của Lục Dương, phát hiện thần sắc đối phương không có biến hóa chút nào, không khổ đề cao tu vi Lục Dương lên mấy phần.

Lúc nàng đang ngây người, gia chủ Cố gia lén lút liên lạc lão tổ tông, mời lão tổ tông xuất thủ.

- Tiểu bối can đảm, dám khi dễ người Cố gia ta, dù người Cố gia ta vô lý trước, nhưng cũng để ta tự giáo huấn, làm gì có chỗ…

Lục Dương không nói gì, lấy ra thân phận ngọc bài treo ở bên hông.

- Chỗ nào cần đạo hữu của Vấn Đạo tông xuất thủ, Cố mỗ tại đây đa tạ đạo hữu thay lão hủ giáo huấn những tên bất kính đời sau này!

Lão tổ tông Cố gia nhìn thấy ngọc bài, bỗng nhiên phanh lại bước chân, từ phía trên hạ xuống, ôm quyền cảm tạ, khom người cúi đầu.

Lục Dương xác thực đánh không lại lão tổ tông Hóa Thần kỳ, nhưng hắn cần gì phải đánh, ở trước mặt quái vật khổng lồ như Vấn Đạo tông, lão tổ tông Hóa Thần kỳ căn bản cũng không đủ nhìn.

Không cần trưởng lão xuất thủ, tùy tiện xách ra một sư huynh sư tỷ, là có thể giúp Lục Dương lấy lại danh dự.

Thanh danh năm đại tiên môn, đủ để cho những tu sĩ thế gia địa phương kính ngưỡng.

Lục Dương không sợ đánh nhỏ, càng không sợ gặp già.

- Các ngươi vừa rồi nghe rõ lão tổ tông Cố gia nói cái gì không, Vấn Đạo tông, là Vấn Đạo tông trong truyền thuyết?

Bình Luận (0)
Comment