Mặc dù kết quả cũng kém không nhiều.
Lương Châu Văn Nhân thế gia, Lục Dương cũng có nghe nói đến thế gia này, Văn Nhân thế gia là một chi gia tộc của Man tộc phân ra, từ đó đổi thành Văn Nhân, cũng di chuyển đến Lương Châu.
Nếu đi qua gần Tây Vực, sẽ phát hiện nơi đó có rất nhiều người có làn da màu cổ đồng.
Nếu thật sự tính toán, tiểu thư Văn Nhân gia có quan hệ thân thích với Man Cốt.
- Ngươi là người Văn Nhân gia?
Diệp tiểu thư giật mình, cùng là thế gia Lương Châu, nàng đương nhiên nghe nói qua Văn Nhân gia.
- Ừm, ta gọi Văn Nhân Huệ.
- Muốn cùng về nhà không, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau?
- Được.
- Muốn ta đưa hai người các ngươi không?
Triệu huynh làm người dẫn đầu, mặc dù bị lừa, nhưng khí độ đại ca vẫn phải có.
- Không được không được.
Hai nữ vội vàng từ chối, các nàng lừa một đường, cũng không có ý định lại làm phiền Triệu huynh.
Tiễn biệt hai nữ, chỉ còn lại Lục Dương cùng Triệu huynh, cùng một bộ hoạt thi không có phản ứng.
- Đúng rồi, còn chưa kịp tự giới thiệu, ta gọi Lục Dương, Vấn Đạo tông.
Lục Dương thoát ra khỏi khiếp sợ đói với hai người nữ giả nam trang, lúc này mới nhớ tới còn chưa giới thiệu bản thân.
Triệu huynh bỗng nhiên trừng to mắt, không thể tin nhìn Lục Dương, không ngờ đối phương lại có địa vị to lớn như thế, trách không được có thể nhìn thấu hai nữ ngụy trang mà hắn mãi không nhìn thấy:
- Ngươi là người Vấn Đạo tông? !
- Chờ đã, Lục Dương? Chính là người lúc thi thố tài năng ở Thanh Châu, lực áp quần hùng, mạnh mẽ đoạt hạng đầu, ngay cả ban giám khảo cũng có thể đánh, Lục Dương!
Triệu huynh ăn nhiều giật mình, gần đây giới Tu Tiên thế hệ trẻ ai mà chưa từng nghe nói đến tên của Lục Dương, người của năm đại tiên môn vốn rất khiến người khác để ý, lại thêm hành động vĩ đại Lục Dương Kim Đan kỳ đối chiến Trúc Cơ kỳ cùng ẩu đả ban giám khảo, rất khó không bị chú ý tới.
Lục Dương gần đây một mực tu luyện, không rời khỏi Vấn Đạo tông, không phải đã biết bên ngoài bây giờ đều đàm luận chuyện của hắn và Mạnh Cảnh Chu sao.
- Chờ một chút, cái gì mà ta ngay cả ban giám khảo cũng dám đánh... hình như cũng không nói sai.
Rõ ràng là hắn khiêu chiến thiên kiêu Tiên Môn, làm sao khi truyền ra lại thành hắn ẩu đả ban giám khảo rồi?
Đây là ai truyền, tung tin đồn nhảm lại có trình độ như thế?
- Lục sư huynh có lẽ chưa nghe nói qua ta, ta là người Cản Thi tông, Triệu Phá.
Triệu Phá khiêm tốn nói, hắn trong thế hệ trẻ tuổi cũng xem như cực kì ưu tú, nhưng so với Lục Dương, vẫn còn kém một chút.
- Ta vừa nghe nói đến ngươi, lão nhị Cản Thi tông.
Lục Dương nhớ tới tình báo không có tác dụng gì mà mình mua ở thương hội: Thi đấu ở Cản Thi tông kết thúc, người thắng trận gọi Hoàng Minh, vừa đầy mười tám tuổi, tu vi Kim Đan sơ kỳ i, đã được Tông chủ Cản Thi tông thu làm quan môn đệ tử, tên thứ hai gọi Triệu Phá, vừa đầy mười tám tuổi, tu vi Kim Đan sơ kỳ.
- Là người đứng thứ hai trong thi đấu tông môn Cản Thi tông.
Triệu Phá uốn nắn cách giải thích của Lục Dương.
- Cũng không khác nhau là mấy, đi, phía trước là huynh đệ của ta Mạnh Cảnh Chu, ngươi hẳn nghe nói qua.
Lục Dương cười nói, không ngờ ở đây lại có thể gặp được người Cản Thi tông, như vậy cũng tiết kiệm không ít chuyện.
Triệu Phá sáng mắt lên, hắn cũng không ngờ rằng, tùy tiện kéo một người ở ven đường lại chính là Lục Dương danh tiếng lẫy lừng, đằng sau còn người danh tiếng không kém Mạnh Cảnh Chu.
Mặc dù Lục Dương vừa xuất hiện, đoàn đội nhỏ của mình liền tan ra.
- Phía trước không phải có đại năng đấu pháp sao, có thể đi qua?
- Đấu pháp gì chứ, là lão Mạnh trúng nguyền rủa, toàn bộ nữ nhân đều sẽ rời xa hắn, các ngươi lúc này mới chậm chạp không thể tiến lên!
Lục Dương buồn cực sinh vui, cười ra tiếng.
Triệu Phá rõ ràng bị loại nguyền rủa này làm hoảng sợ:
- Còn có lời nguyền này sao? Thất Tình cốc? Cũng không đúng, Thất Tình cốc nào dám nguyền rủa đối với người Vấn Đạo tông các ngươi?
- Giải thích khá là phiền toái, chúng ta tới Hoang Châu cũng vì muốn giải quyết vấn đề này.
Hai người tới vị trí xe ngựa, lúc này sau cơn mưa trời lại sáng, Mạnh Cảnh Chu đã dọn dẹp toàn bộ đất đá cản đường qua một bên, bây già đang lấy đồ nướng trên lửa.
- Ha ha lão Mạnh, ta trở về. Trên đoạn đường này ta xảy ra không ít chuyện, cái gì, ngươi hỏi ta xảy ra chuyện gì, vậy ta phải kể chi tiết cho ngươi nghe mới được!
Lục Dương mặc kệ Mạnh Cảnh Chu đến cùng có hỏi hay không, không nói lời gì nói về chuyện cả quãng đường này mình gặp phải.
- Ta kể cho ngươi nhe, ngươi không đi thật sự rất đáng tiếc, sau khi xuất phát, đầu tiên ta gặp hai vị thiên kim tiểu thư bị bắt cóc, ta anh hùng cứu mỹ nhân, các nàng muốn lấy thân báo đáp, sau đó gặp được hiệp nữ áp tiêu bị cướp, lại được ta cứu, vô cùng cảm kích ta, ám chỉ ta có thể đi tiêu cục cưới nàng, sau đó gặp được luận võ chọn rể, khoan hãy nói, tiểu cô nương dáng dấp thật đẹp mắt.
- Đến gần thành trì, ta lại gặp được ác thiếu bên đường đùa giỡn phụ nữ, ta đây có thể chịu, quả quyết xuất thủ, sau đó đánh tiểu nhân đánh lão, một hơi trị toàn bộ nhà hắn ngoan ngoãn, nữ tử bị đùa giỡn còn nói đại ân không thể báo đáp, cũng muốn lấy thân báo đáp.
- Ngươi nói dọc theo con đường này sao trải qua nhiều chuyện phong phú như thế, lão Mạnh ngươi nói đúng không?
Lục Dương lắc đầu, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Mạnh Cảnh Chu ghen tỵ đỏ ngầu cả mắt.
Triệu Phá ở một bên giữ im lặng, đang tự hỏi lát nữa nếu đánh nhau, mình nên đứng ngoài quan sát hay tiến lên hỗ trợ.
Nghe nói hai người này đều là Kim Đan sơ kỳ, mình cũng là Kim Đan sơ kỳ, nếu thật sự đánh nhau, mình hắn có thể cản được sao?