Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 7 - Chương 7: Đái Sư Huynh, Ngươi Phải Tỉnh Táo

Chương 7: Đái sư Huynh, ngươi phải tỉnh táo Chương 7: Đái sư Huynh, ngươi phải tỉnh táo

Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu ngồi xổm trên mặt đất, dùng chuỷ thủ đào hố, chôn chân thang vào trong hố, dậm lên nén chặt đất.

Lục Dương đạp một cước vào cái thang, thang không hề động một chút nào, ngược lại chấn động khiến chân của hắn tê dại.

- Không tệ, rất kiên cố, ta thử trước, thành công lại đến phiên ngươi.

- Không thành vấn đề.

Mạnh Cảnh Chu gật đầu.

Lục Dương xoa xoa đôi bàn tay, bước mấy bước, lưu loát bò lên trên cái thang, chờ leo đến góc rẽ cái thang, cũng chính là độ cao song song với bậc thang thứ 50, thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.

Lục Dương ép buộc chính mình nhìn phía trước, không nhìn phía dưới, cong người về phía trước như một con sâu róm.

Đám người trên núi ngẩng đầu nhìn Lục Dương từng bước một tiến đến bậc thứ 50, trợn mắt hốc mồm.

Bọn hắn nhìn thấy gì? Một cái thang to lớn chôn trên mặt đất, ở phía trên bị uốn choãi ra, chỗ cuối cùng dẫn đến chính là … bậc thứ 50!

Đám người không phải không nhìn thấy Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu ở phía dưới làm cái thang, nhưng không có suy nghĩ nhiều.

Bọn hắn thật vất vả mới đi đến bậc thứ 40, sao phải đi xuống hỏi hai người ở phía dưới làm gì, bọn hắn cũng không có mất trí, nếu đi xuống sau đó không có sức lực lại trở lại bậc thứ 40, như vậy bọn hắn sẽ triệt để thất bại.

Man Cốt là có tiến triển nhanh nhất trong đám người, đã đi tới bậc thứ 49, nhưng bậc thứ 50 này lại giống như lạch trời, khó mà vượt qua, gã có cảm giác mình đang cõng trên lưng một ngọn núi, sắp đè bẹp chính mình.

Sau đó gã trơ mắt nhìn Lục Dương bò qua từ bên người, đi đến bậc thứ 50.

Lục Dương hữu kinh vô hiểm, thành công thông quan.

Mạnh Cảnh Chu theo sát phía sau, cũng thành công thông quan.

Hạng nhất và hạng hai ra đời.

...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài Vấn Tâm Sơn, đệ tử Vấn Đạo Tông nhốn nháo.

- Các ngươi đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải dạy cho hai thằng ranh con này một bài học, ta cam đoan không đánh chết bọn hắn!

Đái Bất Phàm cơ bắp phồng lên, giống như một con gấu bị cướp mật.

Các sư đệ sư muội tranh thủ thời gian tiến lên khuyên can:

- Đái sư huynh không đánh được!

- Đái sư huynh ngươi phải tỉnh táo!

- Người tham gia khảo hạch xảy ra chuyện, chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Vấn Đạo Tông chúng ta sẽ bị huỷ hoại!

- Lớn ăn hiếp nhỏ, truyền đi có hại thanh danh, Đái sư huynh!

- Đái sư huynh ngươi đừng quên, cửa thứ ba là khảo hạch lòng cầu đạo, vạn lần không thể tức giận!

Đái Bất Phàm nghe được câu nói sau cùng, tỉnh táo lại.

Đúng vậy, cửa thứ ba là khảo hạch lòng cầu đạo, dễ giận như thế, không có lợi cho việc tu hành sau này.

- Không đúng, cửa thứ ba là khảo hạch bọn hắn, cũng không phải khảo hạch ta!

Đệ tử Vấn Đạo Tông lại nhốn nháo một lần nữa.

Hà Linh thấy thế, trong lòng thăng bằng lại rất nhiều, lui về trong sông, không gây khó dễ cho hai tên ranh con kia nữa.

...

Có lẽ tấm gương hai người Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chân thành hợp tác thành công cổ vũ lòng người, từng người tham gia khảo hạch ngao ngao kêu to, rốt cục cũng xông lên bậc thứ 50.

Man Cốt là người thứ nhất, tiếp theo là những người mà Lục Dương không quen biết, bọn hắn đều xếp ở phía sau Lục Dương, Lục Dương cũng không biết rõ căn cốt của bọn hắn có chỗ đặc thù gì, cuối cùng là mấy người song linh căn, Lục Dương đều đã gặp.

Những người còn lại tiếp tục cố gắng, nhưng vẫn luôn không có cách nào bước thêm một bước. Bọn hắn còn định xuống núi, lợi dụng cái thang mà hai người Lục Dương làm leo đến bậc thứ 50, chỉ tiếc xuống núi cũng sẽ chịu áp lực lớn lao, thân thể của bọn hắn đã không có cách nào đi lên hoặc đi xuống nữa.

- Cửa thứ ba kết thúc, người còn ở trên núi, mất đi tư cách.

Vân Chi lạnh lùng tuyên bố, để Đái Bất Phàm mang người đi xuống.

Năng lực cưỡng chế kéo xuống thành người bình thường của Vấn Tâm Sơn là không có cách nào gỡ ra, cho dù là Đái Bất Phàm cũng không được, muốn leo lên núi tìm người, chỉ có thể gánh chịu áp lực của Vấn Tâm Sơn, từng bước một leo núi.

Đái Bất Phàm hung tợn trừng Lục Dương một cái, mới leo lên Vấn Tâm Sơn.

Thần sắc của y tự nhiên, liên tiếp leo đến bậc thứ 50.

Các đệ tử vừa mới vượt qua cửa thứ ba nhìn thấy bộ dáng của Đái Bất Phàm nhẹ nhõm như thế, lại nghĩ đến việc chính mình liều sống liều chết mới lên tới bậc thứ 50, chỉ cảm thấy không thể nào hiểu được.

- Không có gì khó hiểu, các ngươi chỉ mới 14 15 tuổi, mặc dù có gia tộc ở sau lưng chống đỡ, sớm tiếp xúc tu tiên, những vẫn là hoa trong gương trăng trong nước, không có cảm giác thực, không thể thực sự hiểu tu tiên là gì.

- Tu tiên cũng là tu tâm, chờ đến khi các ngươi tu hành có thành tựu, leo lên Vấn Tâm Sơn liền không còn là việc khó.

Giải thích xong, Vân Chi mới giống như là nhớ tới cái gì, bổ sung một câu tượng trưng:

- Chúc mừng các ngươi trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông.

Vân Chi vung tay lên, chuông nhỏ trên cổ tay rung động leng keng, liền có hơi nước bốc lên, hình thành đám mây, nâng đám người lên.

Lục Dương giẫm trên đám mây, nhìn khoảng cách mặt đất càng ngày càng cao, cố gắng nuốt nước miếng, tim cũng nhảy lên cổ họng.

Mẹ ơi, tu tiên thật kích thích.

Vân Chi đứng trên đám mây, nói với các sư đệ sư muội ở phía dưới:

- Hôm nay vất vả rồi, sau khi thu dọn xong có thể tiếp tục làm việc của mình.

Các sư đệ sư muội cùng đồng thanh nói một câu "vâng", sau đó hô hào một, hai, ba… một, hai, ba… tháo dỡ cái thang do hai người Lục Dương chế tạo.

Cũng không thể nào đặt một cái thang ở trên Vấn Tâm Sơn được.

Lục Dương trên đám mây căn bản không dám mở mắt, nhưng nghe thấy người khác bàn tán sôi nổi cùng với tán thưởng cảnh đẹp, hắn không khỏi tò mò mở to mắt, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, sững sờ nhìn.

Một ngọn núi cao nằm ở giữa dãy núi, đâm thẳng vào trong mây trời, bốn phía dốc thẳng đứng, tựa như một thanh tiên kiếm, uy nghiêm hùng vĩ, tám ngọn núi toát ra khí thế kỳ diệu bao quanh núi cao, phía ngoài nhất còn có núi non nhấp nhô chập chùng, bao quanh chín ngọn núi cao hạch tâm nhất kia.

Dãy núi tầng tầng lớp lớp, giống như một bông sen đang nở, làm cho lòng người hướng về!

Làn sương mờ ảo bao phủ chín ngọn núi cao càng tăng thêm vẻ huyền bí.

Vân Chi thản nhiên nói:

- Vấn Đạo Tông có chín ngọn núi hạch tâm. Ngọn núi ở chính giữa là nơi ở của tông chủ, tên là Thiên Môn Phong, tám ngọn núi khác thuộc về tám vị trưởng lão, tám vị trưởng lão ai cũng có sở trường riêng. Tương ứng, tác dụng của tám ngọn núi này cũng có chỗ khác biệt.

- Ngoại trừ những ngọn núi này, còn có địa phương tông môn thí luyện, còn có Trưởng Lão Phong kéo dài, còn có địa phương đệ tử Vấn Đạo Tông tu hành, còn có một số hung địa, tu vi không đủ mà tiến vào chính là thân tử đạo tiêu... không phải dăm ba câu có thể giảng rõ ràng, các ngươi ngày sau có thể dần dần thăm dò.

- Tu tiên chú ý một chữ duyên, trong một tháng tới, các ngươi có thể tự do hoạt động ở bên trong Vấn Đạo Tông, đi lên núi, đi Tàng Kinh Các, thỉnh giáo sư huynh trưởng lão cũng đều được.

- Một tháng sau, các ngươi sẽ lựa chọn một vị trưởng lão làm sư phụ của các ngươi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trưởng lão đồng ý ngươi làm đồ đệ của mình.

Man Cốt có cái gì liền hỏi cái đó:

- Chỉ có thể chọn trưởng lão sao, chọn tông chủ có được không?

- Có thể, chẳng qua tông chủ từ trước đến nay không thích dạy bảo đệ tử, xác suất thành công của các ngươi là rất nhỏ.

Vân Chi nói như vậy, vẫn như cũ có rất nhiều người muốn bái vào môn hạ tông chủ tu hành.

Vấn Đạo Tông là một trong ngũ đại tiên môn cao quý nhất Trung Châu Đại Lục, địa vị của tông chủ là siêu nhiên, thực lực càng là không thể nghi ngờ, có rất ít đối thủ trong giới tu tiên, có thể bái làm môn hạ bực cao nhân này, những lợi ích rõ ràng và tiềm ẩn là không thể đong đếm!

- Lát nữa sẽ có người đưa các ngươi đến động phủ của riêng phần mình.

- Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, hai người các ngươi ở lại.

Bình Luận (0)
Comment