Vài ngày trước, Bất Ngữ đạo nhân ra tù, sau khi chia tay Vân Chi, tiếp tục du ngoạn đại lục, tuyên truyền 《 Vấn Đạo Tông truyền kỳ 》, tiện thể tuyên truyền hình ảnh vĩ đại và huy hoàng của mình.
Hắn đến thành Định Tâm của Ký Châu, sau đó phát hiện ra thành Định Tâm đã bị 【Quy tắc】 bao phủ, chỉ có thể vào chứ không thể ra, nhìn từ bên ngoài, Định Tâm thành vẫn đang vận hành, mọi thứ như cũ, người ra vào tấp nập, không dứt.
Thực ra đây đều là uy lực của 【Quy tắc】, có thể vào là thật, nhưng không thể ra được.
Những người bên ngoài nhìn thấy người rời khỏi Định Tâm thành, kỳ thực đều là người giả do quy tắc biến thành.
Những người giả này và người thật không khác gì nhau, ký ức giống nhau, thói quen giống nhau, hành vi giống nhau.
Chỉ khi nào quy tắc biến mất, những người giả ở bên ngoài mới biến mất.
Lúc đầu, Bất Ngữ đạo nhân còn muốn dùng một kiếm đâm thủng quy tắc, đúng lúc hắn định ra tay, trực giác chiến đấu được bồi dưỡng nhiều năm qua khiến hắn kịp thời thu tay lại.
Hắn nhanh chóng nhận ra đây không phải là 【Quy tắc】Hợp Thể kỳ, mà là 【Quy tắc】Độ Kiếp kỳ.
Một khi mình ra tay, sẽ khiến người đặt ra quy tắc chú ý, đến lúc đó thì không ổn rồi.
- Xui xẻo thật.
Bất Ngữ đạo nhân nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chuyên tâm suy nghĩ đối sách.
Trước tiên, hắn cải trang thành một đạo sĩ nghèo túng, ở trà lâu kể chuyện, quan sát quy tắc.
Quy tắc hình thành không phải một sớm một chiều, mọi thứ trong thành vẫn như thường, điều này có nghĩa là mục đích của người đặt ra quy tắc không phải là phá hoại.
Sau nhiều ngày quan sát, việc kinh doanh quán trà ngày càng trở nên phổ biến, đạo sĩ rách rới cuối cùng cũng hiểu được quy tắc của nơi này.
Thân phận khác nhau, quy tắc cần tuân thủ cũng khác nhau, người gác cổng có quy tắc của người gác cổng, quan lại có quy tắc của quan lại, trà lâu tửu lâu có quy tắc của trà lâu tửu lâu.
Quy tắc ở đây rất nhiều, nhưng cốt lõi chỉ có hai điều.
【 Điều thứ nhất: Vương triều Đại Hạ không tồn tại, nơi đây chỉ có Vương triều Đại Ngu】.
【 Điều thứ hai: Tất cả mọi người ở Định Tâm thành đều là thần dân của Vương triều Đại Ngu】.
Điều này nói lên rằng người đặt ra quy tắc là Độ Kiếp kỳ của Đại Ngu.
Nhưng mục đích là gì, thành lập vương triều trong lãnh thổ Đại Hạ có ích lợi gì?.
Mấy ngày nay, Bất Ngữ đạo nhân vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng vẫn không có manh mối.
Mãi cho đến khi con hạc giấy của đồ đệ tốt bay tới, hắn mới cuối cùng nghĩ thông mục đích của Đại Ngu.
Đại Ngu muốn ở đoạt được một phần khí vận thành Hán Thủy, thử nghiệm sử dụng khí vận ở Định Tâm thành.
Kế hoạch của thành Hán Thủy, thành Định Tâm là thông nhau.
Mục đích của chúng đều là nghiên cứu khí vận.
Về phần tại sao thành Hán Thủy thất bại, Vũ Hữu Đạo ba người bị bắt, Đại Ngu vẫn không từ bỏ thành Định Tâm.
Là bởi vì tu sĩ Đại Ngu không biết Vũ Hữu Đạo đã bị bắt.
Lúc đó, Bất Hủ tiên tử bề ngoài thả Vũ Hữu Đạo ba người đi, nhưng ngầm bắt lại, trong mắt thế nhân, chỉ biết Vũ Hữu Đạo ba người trốn thoát thành công.
Tu sĩ Đại Ngu cũng chỉ có thể biết được tình báo mà thế nhân biết, còn chưa làm được chuyện thấu hiểu thiên cơ, thấu hiểu mọi thứ.
- Thì ra là vậy, dã tâm của tu sĩ Đại Ngu không nhỏ.
Khóe miệng Bất Ngữ đạo nhân nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn màn trời bị hạc giấy đâm thủng.
Màn trời là do quy tắc biến thành, màn trời không khép lại, có nghĩa là quy tắc đã xuất hiện lỗ hổng.
Đồng thời cũng có nghĩa là Độ Kiếp kỳ của Đại Ngu đã phát hiện ra sự tồn tại của hạc giấy.
- Đạo trưởng, ngài làm sao vậy, ai gửi thư vậy?
Chủ quán trà cẩn thận hỏi, luôn cảm thấy đạo sĩ nghèo túng này cười có chút kỳ quái.
- Là đại đồ đệ cả và tiểu đồ đệ của ta.
- Cũng là người kể chuyện sao?
- Gần giống vậy, đúng rồi chủ quán, ta phải thất hứa rồi, ngày mai không thể tiếp tục kể chuyện ở đây nữa, làm phiền ông nói lời xin lỗi với khách hàng giúp ta.
- Hả, tại sao vậy?
Chủ quán trà kinh ngạc, trước đó không phải vẫn ổn sao, sao nói không làm là không làm.
Hơn nữa không làm thì có thể đi đâu, có thể rời khỏi thành Định Tâm sao?
Bỗng nhiên, một luồng uy áp kinh thiên động địa xuất hiện, toàn bộ Định Tâm thành rơi vào hoảng loạn, mọi người hoảng sợ, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện uy áp, cũng không biết nên chạy trốn về đâu.
Bất Ngữ đạo nhân khẽ thở dài:
- Bởi vì ta phải ra tay rồi.
Hắn cần phất trần, phất trần biến thành vạn kiếm, dày đặc che kín bầu trời, phóng thích hàng triệu tia kiếm khí màu vàng rực, thế mà trong chốc lát đã ngang tài ngang sức với uy áp! Người trong thành không còn bị uy áp ảnh hưởng nữa.
- Một lúc không chú ý, thế mà lại có một con sâu chui vào!
Khi hạc giấy bay về phía Bất Ngữ đạo nhân, hắn cũng chú ý tới sự tồn tại của Bất Ngữ đạo nhân.
Hắn nhìn ra Bất Ngữ đạo nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở Hợp Thể kỳ, không đáng sợ.
Bất Ngữ đạo nhân không hề sợ hãi, bay lên bầu trời, đối đầu với người tỏa ra uy áp.
Hắn giơ tay lên trời, vạn kiếm hợp nhất, biến thành bảo kiếm tuyệt thế, tắm mình trong sấm sét, xuất hiện trong tay.
- Bản tọa là tông chủ Vấn Đạo Tông, Bất Ngữ đạo nhân, ngươi là ai?
- Vạn kiếm quy tông?!
Trong giọng nói của người tỏa ra uy áp lộ ra vài phần kinh ngạc, không ngờ ở đây lại có thể gặp được kiếm chiêu được các kiếm tu tôn sùng nhất.
- Ngươi có thể gọi bản tôn là Phá Hiểu tôn giả.
Bất Ngữ đạo nhân nheo mắt, Phá Hiểu tôn giả, theo ghi chép trong sử sách, Phá Hiểu tôn giả là tu sĩ thời kỳ đầu của Đại Ngu, Độ Kiếp trung kỳ.