Khâu Tấn An ho hai tiếng, như thể vừa rồi không phải mình bị đánh, hắn khen Lục Dương:
- Lục tông chủ có sức chiến đấu siêu quần, mặc dù ta đã giữ lại một tay, nhưng có thể ép ta đến mức này cũng thật không dễ dàng. Nhớ lại hồi Kim Đan kỳ, ta đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, chưa từng bại trận.
Dương Đỉnh gật đầu, vuốt ve cái đầu bóng loáng, bình luận về trận chiến vừa rồi.
- Nói không sai, chiến lực của Lục tông chủ mạnh mẽ, ta chưa từng thấy ai như vậy, là mầm mống chiến đấu bẩm sinh, tuổi còn trẻ đã nắm bắt được tinh túy của quyền pháp hợp nhất, không hổ là sư đệ do Vân đạo hữu bồi dưỡng, đáng tiếc là vừa rồi ta đánh với ngươi, là lấy lớn hiếp nhỏ, không tiện dùng hết sức, mới bất cẩn để thua. Nếu ta thực sự là Kim Đan kỳ, nhất định phải so tài với Lục tông chủ, ta chưa từng sợ ai ở Kim Đan kỳ.
Lạc Hồng Hạ khinh thường nhìn hai kẻ mặt dày, cảm thấy thật nhục nhã khi cùng bọn họ làm tông chủ Tiên môn.
- Pháp thuật mà Lục tông chủ sử dụng cũng không tệ, chưa từng nghe thấy, giống như tự thành một trường phái, chỉ bằng một chiêu này, đánh bại những tu sĩ tán công trọng tu kia cũng không thành vấn đề. Nếu ta vẫn là Kim Đan kỳ, đối đầu với những tu sĩ tán công trọng tu kia, cũng chỉ có chín phần thắng, không đáng nhắc đến.
Tông chủ Tiên môn là gì, không chỉ yêu cầu tu vi cao, mà còn đại diện cho bộ mặt của tông môn ra bên ngoài, yêu cầu cực cao, Lục Dương cảm thấy ba người họ quả là có thể làm tông chủ Tiên môn, mặt dày không kém gì sư phụ.
Quả nhiên Bất Hủ tiên tử đã thành công bị chuyển hướng sự chú ý, không còn nhắc đến chuyện đấu tay đôi với Hạ Đế nữa, tò mò hỏi:
- Vậy ba người các ngươi ở Kim Đan kỳ đều lợi hại như vậy, rốt cuộc ai mới là người mạnh nhất?
- Ha ha, hỏi câu này rất hay, khi ta còn là Kim Đan kỳ mới là người mạnh nhất.
Ba vị tông chủ Tiên môn đồng thanh nói.
Ngay khi vừa nghe lời này, không khí đột nhiên trở nên im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ngay cả Lục Dương đang ở trong không gian tinh thần cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và tàn khốc này.
Ba vị tông chủ nhìn nhau, bước chân dịch chuyển, đứng cách xa nhau, hơi cảnh giác.
Khâu Tấn An nhắm đôi mắt lại, ồ một tiếng, tùy ý nói ra:
- Chẳng lẽ Kim Đan kỳ mạnh nhất không phải ta sao, lúc ta tại Kim Đan kỳ vượt cấp khiêu chiến, phân đà Bất Hủ giáo đều bị ta xử lý một cái, đà chủ cùng phó đà chủ đều là Nguyên Anh kỳ, cũng bị ta bắt sống.
Dương Đỉnh cười lạnh một tiếng.
- Thật buồn cười, lúc đó ta bị Bất Ngữ lão tặc nhốt lại, nếu không thì đã sớm nổi danh thiên hạ rồi, nói ai đánh không lại Nguyên Anh kỳ.
Lạc Hồng Hạ cũng rất tự tin, không chịu thua kém:
- Thời Kim Đan kỳ, mọi người nhất trí đối ngoại, đối phó với Cửu tử của Vấn Đạo tông, vẫn chưa có cơ hội đánh một trận, bây giờ xem ra, thời cơ đã chín muồi rồi.
- Vậy thì đến đây!
- Ai sợ ai!
- Đánh!
Lạc Hồng Hạ thúc giục bảo hạp, bảo hạp bắn ra ba tia sáng, hút ba người vào trong hộp, áp chế tu vi xuống Kim Đan kỳ.
Ba người bước vào trong hộp, bầu không khí tàn khốc tan biến, không khí một lần nữa yên tĩnh.
Bất Hủ tiên tử chớp mắt, không hiểu tại sao ba người họ lại đột nhiên đánh nhau.
- Không phải nói là Ngũ đại Tiên môn cùng chung thù địch sao, điều này chẳng đoàn kết chút nào.
Nàng lẩm bẩm, Ngũ tiên thượng cổ của họ còn đoàn kết hơn thế này.
Lục Dương: - ...
Tiên tử, ngươi có muốn đoán xem tại sao họ lại đánh nhau không?
Đợi một lúc, Bất Hủ tiên tử thấy bảo hạp mãi không có động tĩnh gì, vốn dĩ rất khó để phân định thắng bại trong thời gian ngắn.
- Không sao chứ, không sao thì về thôi?
Thiếu mất người để họp, hứng thú của Bất Hủ tiên tử giảm xuống, dù sao thì những việc cần nói trong cuộc họp cũng đã nói xong, mọi người cũng đánh nhau xong rồi, nên về thôi.
Là tông chủ lâm thời, nàng phải quản lý Vấn Đạo tông rộng lớn, bận trăm công nghìn việc.
- Không sao, về thôi.
Hạ Đế nhìn Lục Dương với ánh mắt rõ ràng khác hẳn, muốn nhanh chóng mời vị Phật lớn này về.
Ngay cả khi Bất Ngữ đạo nhân ở Kim Đan kỳ cũng không thể làm được như vậy.
- Đi thôi.
Vân Chi rất hài lòng với biểu hiện của Bất Hủ tiên tử, không gây ra chuyện gì quá lớn.
Bất Hủ tiên tử vung tay, bước ra khỏi hoàng cung một cách oai vệ, Vân Chi nghiêng nửa người, đi theo sau, rất chú trọng.
Hai người cưỡi mây rời đi, chỉ để lại Hạ Đế và Giới Sát đại sư.
- Đại sư, ngài. ……
Giới Sát đại sư không nói nhiều, phá không rời đi.
Thực ra hắn cũng muốn vào bảo hạp, cho đám tiểu bối Khâu Tấn An này xem thế nào là vô địch ở Kim Đan kỳ, nhưng dù sao hắn cũng là bậc tiền bối, không thể hạ mình làm như vậy.
Tất nhiên, còn một lý do nữa, hắn nghi ngờ rằng nếu mình vào bảo hạp, sẽ phải đối mặt với sự liên hợp tấn công của ba đối thủ, hắn ước tính rằng mình không thể chống đỡ được.
Bế khẩu thiền quả thật khó luyện, khi họp hắn chỉ có thể gật đầu lắc đầu, nói không ra lời, kìm nén đến khó chịu a.