- Dù gì Đạo Quả mà chúng ta không hiểu cũng có rất nhiều.
Thật ra bọn hắn cũng không quá hiểu rõ Nhân Quả Đạo Quả cùng Vận Mệnh đạo quả, đây đều là dựa vào suy luận.
Không ngưng ra Đạo Quả hoàn chỉnh, ai cũng không biết rõ cụ thể đạo quả có uy lực cỡ nào.
Tỉ như Bất Hủ Đạo Quả, trong giai đoạn đầu, Hoàng Đậu Đậu chỉ dùng Bất Hủ Đạo Quả hình thức ban đầu bù đắp trạng thái bản thân, hay chạy qua chạy lại trong pho tượng.
Ai có thể ngờ sau khi Bất Hủ Đạo Quả được ngưng tụ hoàn thành, Hoàng Đậu Đậu có thể tự bạo bất cứ lúc nào, chỉ cần có người đọc tên của nàng lên liền có thể phục sinh,.
- Hoặc người ám sát có khả năng thứ ba, dù sao hiện tại ta nghĩ không ra.
Ứng Thiên Tiên nhún vai, trong thời gian ngắn nhất nghĩ ra hai loại khả năng đã rất không dễ dàng rồi.
Ba tiên nhân khác cũng đồng loạt lắc đầu, tạm thời không nghĩ ra khả năng thứ ba.
- Chúng ta có nên kể chuyện này cho Bất Hủ không?
Kỳ Lân Tiên hỏi, Ứng Thiên Tiên cùng Tuế Nguyệt Tiên cũng đều đang tự hỏi.
- Tuyệt đối không được!
Cửu Trọng Tiên là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.
- Dựa theo tính cách của Bất Hủ, khi biết tương lai mình sẽ bị ám sát, nói không chừng sẽ nói “Ta chết trước chắc chắn sẽ không bị ám sát” sau đó tại chỗ tự sát, yên lặng chờ tương lai phục sinh!
- Nói không chừng nàng còn có thể làm ra hành động không bình thường nào đó!
Kỳ Lân Tiên: - ...
Ứng Thiên Tiên: - ...
Tuế Nguyệt Tiên: - ...
Quả thật rất giống phong cách của Hoàng Đậu Đậu.
Ứng Thiên Tiên duỗi lưng một cái:
- Cứ từ từ chuẩn bị đã, ta thấy trong thời gian ngắn Bất Hủ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Tuế Nguyệt ngươi lấy lý do làm trọng tài đi ra, xem thời gian cũng đã đến lúc trở về rồi, nếu không Bất Hủ sẽ sinh lòng nghi ngờ, đến tìm chúng ta thì coi như xong.
Nhớ đến chuyện Bất Hủ tiên tử cùng hai lão bà của Kỳ Lân Tiên làm cơm, Tuế Nguyệt Tiên thở dài không thôi.
- Thôi được, ai kêu ta không may?
Tuế Nguyệt Tiên thở dài, nhận mệnh giống như kéo lấy thân thể chuẩn bị trở về Bắc Cực tinh.
- Đúng rồi, ba các ngươi hạ xong cờ đoán chừng phải mất một trăm năm, nhất định có thể hình thành cái bóng lịch sử, nhớ xóa đoạn chúng ta gặp Bất Hủ tương lai, nếu để cho người ám sát Bất Hủ nhìn thấy lịch sử cái bóng, chẳng phải sẽ bại lộ tương lai Bất Hủ còn có thể phục sinh?
- Ngươi vẫn là người âm hiểm xảo trá nhất.
Ứng Thiên Tiên đưa ngón tay cái tán thưởng.
- Cái này gọi là không lộ chút sơ hở!
Tuế Nguyệt Tiên giận dữ.
Tuế Nguyệt Tiên trở về Bắc Cực tinh, Bất Hủ tiên tử cùng thiên kiêu Long Phượng tạo ra động tĩnh ngày càng lớn, khiến tâm hắn cũng phải run rẩy.
- Tuế Nguyệt ngươi trở về rồi? Kỳ Lân Ứng Thiên bọn hắn thế nào.
Tuế Nguyệt Tiên nghiêm túc nói:
- Là Ứng Thiên Tiên gian lận, bị ta giáo huấn một trận, sau đó bọn hắn tiếp tục đánh cờ, lúc ta rời đi thấy Kỳ Lân cùng Ứng Thiên tiến vào trạng thái ngộ đạo, hình như nhìn ra ngũ hành bát quái, thiên địa âm dương trong trận cờ!
- Cửu Trọng Thiên là người mở đầu, nên đang hộ pháp cho họ, còn ta về trước.
- A, hai người bọn họ còn có cơ duyên, vậy thì thật tốt, ta làm chút đồ ăn ngon bồi bổ cho hai người bọn hắn.
Tuế Nguyệt Tiên nhìn thân ảnh bận rộn của Bất Hủ tiên tử, hảo tâm nhắc nhở:
- Nên bồi bổi cho Ứng Thiên nhiều một chút, ta thấy hắn ngộ đao sâu nhất, đại bồi bổ nhiều nhất!
Bất Hủ tiên tử lớn tiếng đáp lại:
- Đơng giản, chuyện này ta có sở trường nhất!
Nàng kéo ống tay áo lên, dùng sức ghìm khăn trùm đầu xuống, bật hết hỏa lực, rất nhanh đã truyền đến tiếng nguyên liệu nấu ăn kêu rên.
Tuế Nguyệt Tiên cười lạnh, Ứng Thiên ngươi đã mất công nói ta âm hiểm xảo trá, lúc này không hạ độc chết ngươi!
...
- Đây chính là thế cuộc của tiên nhân, cảm giác hình như không nhìn ra được cái gì.
Mạnh Cảnh Chu nói thầm, nhìn ngang nhìn dọc, không nhìn ra huyền diệu ẩn chứa trong bàn cờ của hai vị Thượng Cổ Tiên nhân.
Đào Yêu Diệp, Man Cốt cũng đều có phản ứng tương tự, hoàn toàn không nhìn ra được cái gì hết.
Trong lòng Khâu Tấn An tự nhủ “nói nhảm, Ngũ Hành tông chúng ta cả mười vạn năm cũng không có người thứ hai nhìn thấy lịch sử cái bóng, các ngươi còn muốn vừa vào cửa đã nhìn thấy.
Lục Dương càng nhàm chán ngáp một cái.
Hắn mới thức tỉnh từ trong cái bóng lịch sử, tinh thần mỏi mệt, trong lúc nhất thời cũng không phân rõ hiện tại đến cùng hắn đang ở đâu.
Trước khi Ứng Thiên Tiên phát hiện Bất Hủ tiên tử, Lục Dương quan sát thế cuộc hai mươi năm, chẳng qua là được Bất Hủ tiên tử gia tốc.
Dù vậy, chuyện này cũng khiến tinh thần gánh chịu rất lớn.
Chớ đừng nói chi là hắn thông qua thời không thông đạo gặp Thượng Cổ bốn tiên, kết nối giữa quá khứ và tương lai lại làm một.
Khâu Tấn An để ý thấy động tĩnh của Lục Dương, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Tổ sư gia đắm chìm trong cái bóng lịch sử trăm năm, hoàn toàn không giống với Lục Dương.
Người ở bên ngoài nhìn, Lục Dương cũng chỉ cúi thấp đầu, sau đó ngáp một cái, trước sau chỉ mới qua hai ba lần hô hấp, ai cũng sẽ không ngờ rằng Lục Dương gặp được cái bóng của lịch sử.
Mặc dù dựa vào Bất Hủ tiên tử.
Qua một khắc đồng hồ, Khâu Tấn An cười tủm tỉm hỏi:
- Xem hết rồi.