Hai vị Kim Đan lão tổ vênh váo đi qua khu vực yêu thú Hóa Thần kỳ - không phải đánh không lại mà là không cần thiết phải gây rắc rối, đi sâu vào trong mật lâm.
- Sương mù dày quá.
Hiện ra trước mặt hai người là một màn sương mù dày đặc không thấy năm ngón tay, như đi trong đám lau sậy, không nhìn rõ đường phía trước, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi.
- Ha!
Mạnh Cảnh Chu ha một tiếng vỗ ra một chưởng, chưởng ấn vàng óng, cao hơn cả người, chưởng phong kinh người, ngày thường chỉ bằng một chưởng này cũng có thể thổi bay một Kim Đan sơ kỳ, không ngờ chưởng ấn đánh vào trong sương mù, ngay cả một gợn sóng cũng không dấy lên.
Ngay cả chưởng phong cũng không thổi tan được màn sương mù trước mắt.
Lục Dương vận dụng thần thức mà mình tự hào, nhưng không ngờ thần thức căn bản không thể lan ra ngoài, vừa chạm vào sương mù liền tan biến.
- Đã sớm nghe nói trong mật lâm có sương mù, nhưng không ngờ lại kỳ lạ như vậy, ngay cả thần thức cũng không xuyên qua được, không, phải nói là phân giải thần thức sao?
Khi rèn luyện ở Trấn Yêu quan, hai người đã từng nghe nói mật lâm sâu và Yêu vực tiếp giáp một phần bị sương mù bao phủ, quanh năm không tan, ngay cả đến giữa trưa cũng vậy.
- Vốn dĩ ta cho rằng đến cấp độ Kim Đan kỳ, sương mù trong lời đồn này chẳng qua là thế này thôi. Bây giờ xem ra suy nghĩ của ta quá đơn giản, e rằng nó không phải do yêu thú như Thận Vương tạo ra.
Bây giờ thần thức không dùng được, ngũ quan giảm sút nghiêm trọng, cảm nhận xung quanh giảm xuống, nếu có người tập kích, rất dễ đắc thủ.
Hai người không dám chủ quan, vô cùng cẩn thận, đi trong sương mù, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Thực ra sự lo lắng của họ là thừa, trong sương mù, họ không phát hiện được tình hình của kẻ địch, kẻ địch cũng không phát hiện được vị trí của họ, căn bản sẽ không có ai chọn tập kích ở đây.
- Có phải đây là sự bất thường mà đại sư tỷ nói không?
Lục Dương đột nhiên nhớ đến lời của đại sư tỷ trước khi lên đường.
- Đại sư tỷ nói gì thế?
- Đại sư tỷ nói với ta, tại nơi giao nhau giữa Trung Ương đại lục và Yêu vực có thể sẽ có phát hiện mới, nếu ta có thắc mắc, sau khi gặp tam sư tỷ thì hỏi nàng là được.
- Phải là sương mù rồi.
Lúc này, Bất Hủ tiên tử từ trong mộng tỉnh lại, nàng ngủ một giấc ngon lành, thậm chí sức mạnh cũng khôi phục không ít.
- Ừm? Hai người các ngươi đến nơi nào rồi, trước mặt ngươi sao lại có một bức tường thế?
Bất Hủ tiên tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa dụi mắt vừa nhắc nhở Lục Dương, nếu không nhắc nữa thì hắn sắp đâm vào tường rồi.
- Tường?
Sương mù trước mắt quá lớn, Lục Dương không nhìn thấy gì cả.
- Một bức tường rất cao lớn, ta nhìn một cái mà không thấy hết... ……… Đợi đã, không đúng!
Bất Hủ tiên tử kêu lên một tiếng, phát hiện ra sự khác thường.
Sương mù có kỳ lạ đến mấy cũng không thể ngăn cản tầm mắt và tiên thức của nàng, nàng có thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
- Có gì không đúng?
Lục Dương rất ít khi thấy Bất Hủ tiên tử phản ứng lớn như vậy.
Lần trước phản ứng lớn như vậy vẫn là nàng la hét đòi trấn áp mình, sau đó bị đại sư tỷ triệu hồi đến trấn áp ngược lại.
- Ta chia sẻ tiên thức cho ngươi.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử điểm một cái vào trán thể tinh thần của Lục Dương, thần thức và tiên thức kết nối, Lục Dương tạm thời có được tầm nhìn của Bất Hủ tiên tử.
Lục Dương cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thị giác không có ranh giới, giống như thần linh trên cao, mọi thứ đều hiện ra trước mắt, có thể tùy ý bày bố.
- Đây là cái gì!
Vẻ mặt Lục Dương không thể tin nổi, trước mặt hắn có một bức tường dày đến mức không thể tưởng tượng nổi, với tiên thức rộng lớn của tiên tử, thế mà không nhìn thấy điểm cuối.
Tiên thức của tiên tử thậm chí còn mở rộng ra ngoài sương mù, Lục Dương nhìn thấy trên bức tường có cây cối um tùm, rừng cây rậm rạp, yêu thú chạy khắp nơi, bộ lạc tụ tập, một cảnh tượng phồn vinh.
Quan trọng nhất là, Lục Dương nhìn thấy yêu thú đang đứng trên tường.
- Lục Dương, ngươi ở đâu?
Mạnh Cảnh Chu không biết Lục Dương dừng bước, hắn vẫn đang đi về phía trước, vừa ngoảnh đầu nhìn thì người bên cạnh đã biến mất.
Lục Dương im lặng một lúc, hắn là người tận mắt nhìn thấy Mạnh Cảnh Chu ‘đi’ lên tường.
Khi Mạnh Cảnh Chu chạm vào bức tường, hắn liền đứng trên bức tường, tạo thành góc vuông với Lục Dương.
Mà Mạnh Cảnh Chu vẫn tiếp tục đi về phía trước, chứng tỏ bản thân hắn không hề nhận ra điều này.
- Đừng đi trước, ngươi quay lại đây!
Lục Dương hét lên, Mạnh Cảnh Chu quay đầu lại, không hiểu ra sao, nhưng Lục Dương đã hét lên như vậy, chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó, liền lùi lại mấy bước, đứng cạnh Lục Dương.
- Sao thế?
Mạnh Cảnh Chu thắc mắc.
Trái tim Lục Dương run lên, cảnh tượng mà tiên thức nhìn thấy, quá trình Mạnh Cảnh Chu đi đi lại lại, khiến hắn hiểu ra một điều bày ra trước mắt căn bản không phải là bức tường dày nào cả, mà là Yêu vực.
Trung Ương đại lục và Yêu vực không phải nằm trên cùng một lục địa, mà là hai lục địa hoàn toàn khác nhau, và hai lục địa này được đặt theo chiều thẳng đứng.