- Lúc đó là mùa xuân, hoa nở rộ, Cửu vĩ hồ và Thiên cẩu trước đây đấu pháp bên hồ, hai người đấu pháp uy lực quá lớn, đàn cá trong hồ sợ hãi chui xuống đáy hồ, đàn ngỗng lớn không kịp chạy, bị sóng công kích, đều bị cháy xém, rơi xuống đất lách tách.
- Cửu vĩ hồ mượn ánh trăng thi triển ảo cảnh, Thiên cẩu suýt nữa trúng chiêu, trong tình thế cấp bách, hắn thi triển pháp thiên tượng địa, một ngụm nuốt trọn mặt trăng.
- Hai người đánh nhau xong, mặt đất tan hoang, hoa cỏ héo úa.
Lục Dương: - ...
Sao lại khác với cảnh tượng ta tưởng tượng thế này?
- Sau trận đại chiến, thế nhân liền nói Cửu vĩ hồ có nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, ta vẫn luôn nghi ngờ truyền thuyết này là do chính nàng tung ra.
- Dù sao thì lúc đầu khi Ứng Thiên tiên tổ chức cho các tu tiên giả cấp cao học cách giữ phong thái, Cửu vĩ hồ học cũng khá lắm.
Bất Hủ tiên tử coi thường thủ đoạn nhỏ của Cửu vĩ hồ.
Cửu vĩ hồ thời thượng cổ được xếp vào hàng thập mỹ thời thượng cổ, nhưng xét về dung mạo thì vẫn không bằng nàng, người đứng đầu thập mỹ thời thượng cổ này.
Thập mỹ thời thượng cổ, là một danh sách kết hợp dung mạo, thực lực và đánh giá chủ quan của Bất Hủ tiên tử.
Bất Hủ tiên tử không chút tranh cãi xếp mình lên vị trí đầu tiên.
Theo như Lục Dương biết, dựa vào mức độ thân sơ xa gần, Bất Hủ tiên tử xếp Long Phượng nhị thiên kiêu, tín đồ Thanh Hà vào vị trí thứ hai đến thứ tư.
Tiểu Cùng Kỳ Kim Thái Vi, Cửu vĩ hồ thời thượng cổ đều nằm trong danh sách thập mỹ, thứ hạng có sự thay đổi tùy theo tâm trạng của Bất Hủ tiên tử.
Lục Dương thầm nghĩ may mà đây là danh sách mà Bất Hủ tiên tử tự khen mình sau khi quen biết mình.
Nếu như thời thượng cổ đã có danh sách này, thì mười người này vì tranh giành thứ hạng, không biết sẽ đánh nhau thành ra sao.
Nói sai rồi, là chín người, Bất Hủ tiên tử lấy sức chứng đạo, tranh giành vị trí đầu tiên, không thể tranh cãi.
- Tiên tử, người đã từng học cách giữ phong thái với Ứng Thiên tiên chưa?
Bất Hủ tiên tử nhướng mày, đôi mày vểnh lên, trông rất tự tin.
- Bản tiên là người đứng đầu ngũ tiên thời thượng cổ, nhất cử khẽ động đều có thâm ý, cần gì phải học hỏi người khác?
Lúc này không gian tinh thần hóa thành rừng mưa nhiệt đới, Bất Hủ tiên tử mặc áo da thú và váy cỏ, có một vẻ đẹp hoang dã nguyên thủy.
Lục Dương nhìn cảnh này, thế nào cũng không thấy tiên tử có phong thái gì.
…
Tạo Hóa cổ cảnh có hai quy tắc hạn chế.
Một, người đã vào Tạo Hóa cổ cảnh thì không được vào lần thứ hai.
Hai, người đã vào Tạo Hóa cổ cảnh thì không được nói nội dung khảo nghiệm trong Tạo Hóa cổ cảnh.
Mục đích của hai quy tắc này đều là đảm bảo tối đa tính công bằng của kỳ khảo nghiệm Tạo Hóa cổ cảnh.
Do đó, bất kể là yêu tộc có mặt ở đây, hay là nhân tộc thuần chủng, đều không biết gì về Tạo Hóa cổ cảnh.
Hai quy tắc này cũng không phải là sự hạn chế tuyệt đối, nếu đại sư tỷ ở đây, chỉ sợ nàng ta ra vào Tạo Hóa cổ cảnh cũng không gặp chút trở ngại nào.
Tuy nhiên, cách làm này có độ khó quá cao, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không học được.
- Tạo Hóa cổ cảnh này đến từ thời thượng cổ, hẳn là không đơn giản, tìm một đồng minh?
Lục Dương đề nghị.
Kim Đan kỳ có tính khả biến cao nhất, tu luyện Kim Đan kỳ như thế nào, tình trạng kết đan ra sao, đều sẽ ảnh hưởng đến cả đời của tu sĩ.
Ví dụ điển hình chính là Bất Hủ tiên tử, mặc dù Vô Địch Đan đã vỡ thành Nguyên Anh, nhưng ảnh hưởng sâu xa của Vô Địch Đan vẫn còn kéo dài cho đến tận bây giờ.
Do đó, Tạo Hóa cổ cảnh sẽ giới hạn cảnh giới ở Kim Đan kỳ.
Đối với toàn bộ yêu vực mà nói, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu là người ngoài, cho dù bọn họ có thể đánh nhau, thì yêu nghiệt yêu vực ồ ạt kéo đến, dù có Vô Địch Đan cũng không có tác dụng.
Cách làm chắc chắn nhất là tìm đồng minh.
- Cũng được.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu chắc nịch.
Hai người bọn họ không chỉ là nhân tộc, còn có thêm thân phận là người của Vấn Đạo tông và Mạnh gia, nếu như để lộ thân phận thật, e rằng các yêu nghiệt của Yêu vực sẽ gặp nhiều tai họa.
- Phượng tộc thế nào, Phượng tộc và Vấn Đạo tông có chút giao tình, ta cũng có người quen ở phượng tộc.
Tam sư tỷ ở một bên đề nghị, lúc này nàng ta mọc một đôi tai hổ, bịt mắt, đuôi hổ phía sau rung lắc.
Nàng đang tạm thời giả dạng thành Cùng Kỳ tộc.
- Phượng tộc à...... Sư tỷ, tỷ có biết 《Long Phượng Biến》 là do ai viết không?
- Không biết.
- Sư phụ chúng ta viết.
Tam sư tỷ ngẩn người một lúc, chuyện này nàng ta thực sự không biết.
Nàng một lần nữa cảm thấy rằng những việc làm tà ác của sư phụ nhiều vô kể, nhiều đến mức không thể diễn tả được và có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó, nàng thở dài:
- Biết thế, lần trước lúc đánh nhau với Long tộc và Phượng tộc, ta đã không ra tay nặng như vậy rồi.
-...... Ngài ra tay nặng đến mức nào?
Mạnh Cảnh Chu cẩn thận hỏi.
- Chỉ sợ rằng sau này tâm ma trong lúc tu hành sẽ là hình tượng của ta.
- Không nói chuyện này nữa, không liên quan đến chuyện hiện tại, Long Phượng tộc hẳn là vẫn chưa biết về tội ác của sư phụ, có thể liên thủ.
- Long tộc thì sao?
- Long tộc không ổn lắm, lúc trước ta vì thăng cấp trong lúc chiến đấu, thường xuyên tìm Long tộc khiêu chiến, Long tộc không có quan hệ tốt lắm với ta.
- Lúc đó ta đang ở Hóa Thần kỳ đỉnh phong, để tìm kiếm đột phá, ta vòng quanh lãnh địa Long tộc, gặp ai có trình độ ngang bằng mình thì khiêu chiến, gặp ai đánh không lại thì trốn.
- Không chỉ có Long tộc, Bạch Hổ tộc, Chu Yến tộc, Đào Ngột tộc gì gì đó, ta đều đã đánh qua.
Hai người cảm thấy tiền thưởng của tam sư tỷ vẫn còn thấp.