Lục Dương bị trí tuệ của nhị sư huynh làm cho chấn động, thật là phương pháp thiên tài, tại sao hắn lại không nghĩ ra chứ.
- Tiên tử, phương pháp này được không?
Hắn tràn đầy chờ mong nhìn về phía Bất Hủ tiên tử.
- Có thể lừa gạt bản thân.
- Nguyên Anh của nhị sư huynh ngươi có linh trí, lừa gạt đôi câu là qua, Vô Địch Anh của ngươi không có linh trí, ngươi lừa gạt người ta thế nào?
Lục Dương cúi đầu nản lòng, xem ra phương pháp này không khả thi, chỉ có thể đàng hoàng đánh bại Nguyên Anh.
Lục Dương trở về ‘khu Vân Chi’, từng chữ từng câu nghiên cứu bài viết của đại sư tỷ, chỉ thấy những bài viết này hàm chứa thâm ý, có thể xứng đáng là vi ngôn đại nghĩa, đọc xong thì thu hoạch rất lớn.
- Quả nhiên là đại sư tỷ, những cảm ngộ viết ra đều rất có lý, ngẫm lại kỹ càng còn có thể suy ra những đạo lý sâu xa hơn.
Điều này hữu dụng hơn nhiều so với sự chỉ điểm của Bất Hủ tiên tử.
Lục Dương đọc càng nhiều càng thấy những bài viết này nói đúng tâm can mình, chẳng khác gì do mình viết ra vậy.
Thoắt cái đã hai tháng trôi qua, trong thời gian này Lục Dương vẫn đóng quân ở Tàng Kinh Các, không rời khỏi tầng thứ hai nửa bước, quên ăn quên ngủ nghiên cứu những công pháp Nguyên Anh kỳ này, thu hoạch rất nhiều.
Hắn ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ, ngũ tâm hướng về trời, hơi thở đều đều, giống như đang ngủ, lại giống như đang tiến vào tầng cảm ngộ sâu hơn.
Từng loại lý niệm tu hành, từng loại pháp môn tu hành quanh quẩn trong đầu hắn, giống như một đoàn loạn ma, hỗn loạn vô chương.
Điều hắn cần làm là rút tơ ra từ trong những cảm ngộ hỗn loạn vô chương này, rút ra những thứ có thể sử dụng được, sau đó căn cứ vào tình hình thực tế của mình mà sửa đổi, như vậy mới có thể hoàn chỉnh công pháp độc nhất vô nhị thuộc về của mình.
Nghiên cứu các loại công pháp khác nhau là gánh nặng rất lớn đối với sức mạnh tinh thần của tu sĩ, cũng may sức mạnh tinh thần của Lục Dương vô địch cùng giai, nếu đổi thành Nguyên Anh kỳ khác, thì đã sớm bị những lý niệm tu hành to lớn làm cho hôn mê bất tỉnh.
Lục Dương mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin, cầm bút viết, viết nên chương mới.
- Có lẽ đây chính là công pháp mà đại sư tỷ muốn ta viết ra.
…
- So với lần trước thì có tiến bộ, chỉ có tám phần nội dung cần ta sửa lại.
Đại sư tỷ xem kỹ 《Minh Tâm Kiến Tính Quyết》 Nguyên Anh thiên do Lục Dương viết xong thì nói như vậy.
Lần trước khi Lục Dương viết Kim Đan thiên cũng có tám phần nội dung cần sửa lại, nhưng lần đó hai phần còn lại không cần sửa là vì trực tiếp chép lại câu của đại sư tỷ.
Lần này dù sao cũng còn lại hai phần thuộc về nội dung sáng tạo được đại sư tỷ công nhận.
- Nguyên Anh ngươi ngưng tụ ra là hình dạng gì, có gì đặc biệt, thả ra cho ta xem.
Trước khi sửa đổi công pháp, đại sư tỷ muốn xem Nguyên Anh của Lục Dương trông như thế nào, để có thể sửa đổi một cách có mục tiêu.
- Ờ —— Cái này hơi khó.
Lục Dương lộ vẻ khó xử, trước khi không thể chiến thắng Vô Địch Anh, hắn không thể tế ra Nguyên Anh.
Đại sư tỷ hơi nhướng mày:
- Có thể xem ở đâu?
- Không gian tinh thần.
Đại sư tỷ không nói hai lời, linh hồn xuất khiếu, bay vào không gian tinh thần của Lục Dương.
Khương Liên Y cũng rất tò mò về tình hình Nguyên Anh của Lục Dương, theo lời Lục Dương nói, Kim Đan của hắn giống với Kim Đan của Bất Hủ tỷ tỷ, vậy thì Nguyên Anh cũng hẳn là giống nhau.
Chỉ có điều nàng quên mất Kim Đan và Nguyên Anh của Bất Hủ tỷ tỷ trông như thế nào.
Trong hai tháng ở Tàng Kinh Các, nàng đã nắm bắt được đại khái tình hình giới tu tiên hiện nay, tiếp tục ở lại cũng vô dụng.
Không gian tinh thần của Lục Dương trở nên náo nhiệt, có thổ dân Bất Hủ tiên tử, khách đến thăm đại sư tỷ, khách đến thăm Khương Liên Y, người thuê nhà Lục Dương.
Lục Dương quen đường cũ cắt đứt liên lạc với Vô Địch Anh, quen đường cũ bị Vô Địch Anh đánh đập, quen đường cũ nối lại liên lạc với Vô Địch Anh.
Kết thúc biểu diễn.
Biểu cảm của đại sư tỷ và Khương Liên Y đều rất đặc sắc, đại sư tỷ nhớ đến nhị sư đệ đã lâu không gặp, Khương Liên Y hận mình mất trí nhớ, quên mất Bất Hủ tỷ tỷ cũng có trải nghiệm thú vị như vậy.
Nhưng dù sao đại sư tỷ cũng là đại sư tỷ, nhìn ra Nguyên Anh của Lục Dương và Nguyên Anh của nhị sư đệ có hơi khác nhau.
- Bất Hủ tiên tử nói với ta, trên lý thuyết chỉ cần ta chiến thắng Vô Địch Anh, thì Vô Địch Anh có thể vì ta mà dùng.
Đại sư tỷ nhìn Bất Hủ tiên tử đầy ẩn ý:
- Trên lý thuyết thì......
Giống như bị đại sư tỷ nhìn thấu tâm tư nhỏ bé, Bất Hủ tiên tử ánh mắt lảng tránh, không nhìn thẳng vào đại sư tỷ.
Đại sư tỷ quay đầu, nghiêm mặt nói:
- Muốn chiến thắng Vô Địch Anh của ngươi, không thể dùng thủ đoạn, cũng giống như tu hành không có đường tắt vậy, ngươi chỉ có thể tu luyện một cách nghiêm túc, ở mọi phương diện đều vượt qua Nguyên Anh của ngươi mới được.
Lục Dương khiêm tốn thỉnh giáo:
- Vậy đại sư tỷ, sư tỷ làm thế nào mà trong vòng chưa đầy một nghìn năm đã tu luyện đến cảnh giới này.
- Dựa vào thiên phú.
- Được rồi, ta đã biết cách sửa công pháp của ngươi, một canh giờ là có thể hoàn thành.